Vương Mẫn tiến lên, giúp Tô Yên sửa sang lại quần áo.
Nếu không phải bận tâm thân phận Tạ Phỉ, chị đã sớm mắng người ta.
Bề ngoài nhìn tao nhã cấm dục, thực chất bên trong còn không phải là cầm thú ư?
Chỉ diễn thử mà thôi, thật quá phận!!
"Diễn rất hoàn mỹ, xem ra trong lúc cô và Tạ Phỉ ở chung cũng khá hòa hợp, vai diễn thế thân kia sẽ giao cho cô, cuối tuần tiến tổ, không có vấn đề gì chứ?"
Vương Sùng lại nhìn máy quay lần nữa, sau đó khoát tay, nhìn Tô Yên cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
"Cảm ơn đạo diễn Vương."
Tô Yên khẽ gật đầu nói cảm ơn, thái độ rất đúng mực.
Vương Mẫn và Tô Yên đi rồi, Tạ Phỉ đến bên cạnh Vương Sùng, cùng ông xem cảnh vừa quay.
Có lẽ ngay cả chính Tạ Phỉ cũng không phát hiện, lúc này ánh mắt anh sâu thẳm nguy hiểm cỡ nào. Giống như muốn xuyên thấu qua màn hình nuốt cô gái mảnh mai chỉ có thể ỷ lại mình bên trong kia vào bụng.
"Cô ấy diễn rất tuyệt đúng không?"
Vương Sùng châm điếu thuốc, hung hăng rút ra khỏi miệng, "Nhất là ánh mắt này", ông chỉ Tô Yên trên mặt cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa nhưng trong đôi mắt, con ngươi lại bi thương đến mức tận cùng, cười cười, "Mẹ nó, Ôn Ngọc vẫn còn kém xa so với cô ấy!"
Tạ Phỉ không nói, chỉ im lặng sửa lại áo sơ mi.
Nếu không phải đôi mắt vẫn nhìn theo hình ảnh trên màn hình không rời, phỏng chừng còn tưởng anh không nghe thấy.
"Nhưng có thể làm sao bây giờ? Tôi nợ ba cô ta một nhân tình, hơn nữa ngoại hình của cô ta, quả thật là thích hợp diễn vai Hạ Lan nhất trong vòng luẩn quẩn này."
Vốn Vương Sùng cảm thấy Ôn Ngọc còn khá được, mãi đến khi nhìn Tô Yên diễn.
Chỉ là một ánh mắt mà thôi, lại khiến cả người ông khẽ run, không khỏi sinh ra thương tiếc cùng mềm lòng đối với cô.
Phải biết rằng, diễn nội tâm là kỹ thuật diễn khó nhất.
Nhưng Tô Yên lại làm được .
"Ai tìm cô ấy làm thế thân? Ôn Ngọc?"
Tạ Phỉ thản nhiên mở miệng, ánh mắt bình tĩnh.
"Không phải, Vương Mẫn chủ động liên hệ tôi, Tô Yên. . ." Vương Sùng giọng nói có chút khàn, ông gãi cằm, "Chuyện năm đó của cô ấy nháo lớn