"Tìm được rồi? Ai?"
Ôn Ngọc tháo bông tai hơi dừng lại, chậm rãi giương mắt.
Trong gương là một người phụ nữ da thịt trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, giữa lông mày mang theo khí chất sạch sẽ xuất trần.
Nhưng trong đáy mắt rất nhanh xẹt qua một tia khinh thường.
Giọng nói cô ta thản nhiên, nghe không ra thái độ.
Trợ lý châm biếm một tiếng, che miệng nhỏ giọng nói: "Nói ra có thể chị không tin, là Tô Yên đó! Cô ta vội tới làm thế thân cho chị, chính là thế thân lõa thể!"
Nói ra không sợ mất mặt, đây là tính cam chịu sao?
Chuẩn bị muốn thoát tinh (*)?
(*) Thoát tinh: ý chỉ những nghệ sĩ nổi tiếng theo phong cách sεメy, đóng những bộ phim mà không hở thì không được.
Ôn Ngọc cau mày: "Em nói ai?"
"Chính là Tô Yên."
Tô Yên ——
Nghe cái tên này, Ôn Ngọc có chút hoảng hốt. Lúc trước cô ta đi cùng một con đường với Tô Yên, nhìn theo một góc độ mà nói, gương mặt hai người có chút tương tự. Kỳ thật nếu là người thực sự quen thuộc, nhìn kỹ hai người cũng không giống một chút nào, nhưng không hiểu sao Ôn Ngọc lại coi cô thành mục tiêu cạnh tranh.
Hơn nữa, ngay từ đầu người đại diện bắt cô ta phải sử dụng cái danh tiểu Tô Yên, mới có thể hấp dẫn nhiều sự chú ý.
Lúc đó, cô ta bị mắng không ít, càng thêm oán hận với Tô Yên.
Chỉ vì Tô Yên xuất đạo sớm hơn cô ta, độ chú ý quốc dân cũng cao hơn rất nhiều. Hai người lại cùng có hình tượng ngọc nữ, quả nhiên, cho dù cô ta cố gắng như thế nào cũng không bằng Tô Yên.
Ngược lại còn bị người ta đuổi theo mắng chửi, mắng cô ta không biết xấu hổ, bắt chước Tô Yên.
"Là cô ta, ha——"
Ôn Ngọc đặt bông tai tùy ý trên bàn, cười lạnh một tiếng, "Cô ta đúng thật là co được dãn được."
Trợ lý nghe ra giọng nói của Ôn Ngọc không đúng, liền hỏi, "Vậy, chúng ta có nên ý kiến với đạo diễn Vương Sùng, đuổi Tô Yên ra khỏi đoàn phim hay không?"
Ôn Ngọc từ từ nhắm mắt, hưởng thụ trợ lý nhẹ nhàng tháo trang sức giúp cô ta. Nghe vậy khinh thường nói: "Em cho rằng bây giờ cô ta còn có thể bày ra trò gì nữa? Lúc trước không phải ai ai cũng trào phúng chị bắt chước Tô Yên hay sao?