Hứa Tri Lục sa mạc lời đối với hành động kỳ lạ của Thẩm Tư Diên, không chút do dự hoàn tiền. Thuận tiện trả lời tin nhắn: tôi cũng không sợ ông chủ nhà hàng thịt ếch tìm đến đòi tiền.
Thẩm Tư Diên "..."
Hứa Tri Lục lười quản hắn nghĩ gì, tắt điện thoại kéo Tân An An vào lớp.
Vừa bước vào liền nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn mình. Cô sững sờ trong chốc lát, lại nhìn Trần Tĩnh Hàm ở bàn trên đang đọc tiểu thuyết.
"Tĩnh Hàm"
"Ơi?" Trần Tĩnh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: "Sao thế"
Hứa Tri Lục mím môi, thấp giọng hỏi: "Đồ trên bàn tớ là của ai vậy?"
Trần Tĩnh Hàm nhìn qua, nghĩ nghĩ nói: " Hình như là của Thẩm Tư Diên đó, lúc nãy khi tớ vào lớp thì thấy hắn đang dừng ở bàn cậu một lúc"
Nói xong, liền ngạc nhiên nhìn Hứa Tri Lục: "Cậu ta không nói gì với cậu sao?"
Hứa Tri Lục nhìn cái hộp giữ ấm kia, lắc đầu đáp: "Không nói gì hết"
Thẩm Tư Diên sẽ không bao giờ nói với cô mấy chuyện vặt vãnh này.
Trần Tĩnh Hàm gật gật, cũng không hỏi thêm, quay lại chuyên tâm đọc tiểu thuyết.
Tân An An hiếu kỳ chỉ chỉ cái hộp giữ nhiệt, nhỏ giọng hỏi: "Bên trong có cái gì vậy?"
Hứa Tri Lục nhìn cô "Mở ra xem thử?"
"....Ân"
Hứa Tri Lục lập tức mở ra. Hộp có 3 tầng, tầng cao nhất là cơm, tiếp theo là rau và thịt, tầng cuối là canh xương. Màu sắc thịt rau trông rất ngon lại dinh dưỡng, vừa mở ra liền ngửi thấy mùi thơm vấn vương nơi đầu mũi, nhìn thôi đã khiến người ta phát thèm.
Tân An An "Woa" một tiếng, âm thanh đè nén: "Toàn là món bà thích nha"
Hứa Tri Lục lại ừ.
Tân An An hiếu kỳ: "Lúc nãy tại sao Thẩm Tư Diên không nói gì với bà nhỉ, không biết hắn mấy giờ đến?"
Hứa Tri Lục lắc đầu, cô cũng không biết.
Tân An An do dự nói tiếp: "Hay là dì Lưu nhờ hắn mang tới?"
"Không thể nào?"
Cô nói: "Canh kia, chính là món sở trường của dì Thẩm"
Cô nhận ra được, chỉ có canh do Thẩm mẹ làm mới có hương vị như thế, còn nói là phương pháp bí mật.
Tân An An mắt phát sáng, vừa muốn nói Hứa Tri Lục liền nói trước: "Chắc là dì Thẩm nhờ hắn cầm đến"
"....Không phải tự hắn muốn tự cầm đến sao?"
Hứa Tri Lục nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Không thể nào"
Tân An An "a" một tiếng, nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt: "ồ, vậy Thẩm Tư Diên đến trường làm gì?"
"Hắn nói đến trường lấy đồ"
Nói xong, Tân An An cũng không hỏi nữa.
Hứa Tri Lục để hộp giữ nhiệt xuống phía dưới bên cạnh, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Tư Diên.
Hứa Tri Lục : Cơm trưa do anh mang tới?
Thẩm Tư Diên : Ừ
Hứa Tri Lục : giúp tôi cảm ơn dì Thẩm
Thẩm Tư Diên : Ừ
Hứa Tri Lục nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn kia, dứt khoát không thèm trả lời.
Đột nhiên, điện thoại rung lên 1 tiếng, lại có tin nhắn đến từ Thẩm Tư Diên
Thẩm Tư Diên : Cô tự đến mà cảm ơn
Hứa Tri Lục : ....Ừ
Ngay cả nhờ có việc cỏn con như này cũng không thèm giúp, có thể nói hắn thực sự không thích cô.
Hứa Tri Lục cảm khái bản thân trước khi thật sự rất ngốc.
Nơi khác, Thẩm Tư Diên nhìn tin nhắn trả lời chỉ có một chữ, cảm giác thất bại ngập tràn.
Hắn khẽ thờ dài, cất điện thoại đi về hướng khác.
"Anh Diên đi đâu thế?"
Thành Tống nhìn bóng lưng hắn hét to.
Đột nhiên, Thẩm Tư Diên dừng bước. Hắn quay đầu, nhìn Thành Tống nửa ngày hỏi: "Chiều nay có tiết gì?"
Thành Tống im lặng 2 giây liền trả lời: "Không quan trọng lắm, anh Diên muốn đi chơi sao, em đi cùng anh."
Thẩm Tư Diên cười nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch: "Được thôi"
Buổi chiều trốn học này, Thành Tống cuối cùng cũng biết thế nào là hối hận.
Hắn thà rằng ở trong lớp thành thành thật thật nghe giáo viên giảng bài còn hơn hành bị Thành Tống hành hạ tàn bạo như bây giờ.
"Anh Diên, ngừng ngừng ngừng"
Thành Tống ngã trên đài thở dốc, giơ tay lên: "Anh đừng đến nữa, em chịu không nổi nữa rồi."
Thẩm Tư Diên bĩu môi, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Năng lực chỉ có vậy thôi sao?"
Thành Tống ôm bụng: "Em cũng chưa luyện qua chuyên nghiệp bao giờ, làm sao so được với anh."
Hắn cởi găng tay xuống, nhìn Thẩm Tư Diên : "Anh Diên tâm trạng không tốt sao?"
Thẩm Tư Diên không nói. Hắn xoay người đấm lên bao cát treo ở một bên, dường như muốn phát tiết hết sự phẫn nộ bị đè nén.
Thành Tống ở một bên nhìn không kìm được rét run.
Thật may, lúc nãy Thẩm Tư Diên cũng đã hạ thủ lưu tình rồi.
Đợi đến lúc Thẩm Tư Diên phát tiết xong, Thành Tống nhìn hắn: "Anh Diên, thực sự có tâm sự?"
Hắn duỗi tay vỗ vỗ vai Thẩm Tư Diên, bộ mặt người từng trải: "Anh sợ cái gì chứ, chỉ là tạm thời nghỉ học tự kiểm điểm thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu, cũng hay đỡ phải tìm lý do trốn học."
Thẩm Tư Diên lười nhấc mí mắt: "Mày trốn học còn cần viện cớ?"
Thành Tống "..."
Hắn chỉ là thuận tiện nói một câu thôi mà.
Hai người nằm trên đài nghỉ ngơi một lát, mãi sau khi có tiếng người truyền tới mới đứng dậy ra ngoài.
Tắm xong, Thẩm Tư Diên thay quần áo chuẩn bị đi về.
Vừa mới ra ngoài liền có người chặn.
"Xin chào"
Nữ sinh phía đối diện có chút ngượng ngùng, giơ điện thoại lên: "Lúc nãy nhìn anh ở trên đài đánh quyền rất đẹp trai, có hứng thú thêm bạn với em không?"
Thẩm Tư Diên lạnh nhạt đáp: "Không có hứng thú"
Nữ sinh: "....Anh đẹp trai, đừng lạnh lùng thế mà, chỉ là kết bạn thôi mà. Sau này có thể cùng nhau đi chơi."
Thẩm Tư Diên ngừng một lát, lãnh đạm hỏi: "Tôi đánh quyền trông rất đẹp trai?"
Nữ sinh có chút ngây ngốc, gật đầu.
Thẩm Tư Diên rời đi, vất lại một câu: "Tôi đánh người cũng rất đẹp mắt"
Tuy rằng hắn không đánh con gái.
Nữ sinh: "..."
Thành Tống đối với thái độ giận dữ vô tình của hắn không còn gì để nói, cười khan xin lỗi nữ sinh kia: " Rất xin lỗi, tâm trạng của bạn tôi không tốt lắm"
Nữ sinh sắc mặt cứng ngắc gật gật đầu.
Thành Tống khoác vai Thẩm Tư Diên: "Anh Diên, em mời anh ăn cơm"
Thẩm Tư Diên nhướn mày, không từ chối.
-
"Mẹ nó." Tiết học cuối cùng của buổi chiều vừa kết thúc, bên tai Hứa Tri Lục liền vang lên tiếng làu bàu.
Tân An An lén lút đưa Hứa Tri Lục nhìn điện thoại, giọng nói chua lè: "Thành Tống đang ăn thịt nướng với Thẩm Tư Diên này, mình cũng muốn ăn."
Hứa Tri Lục liếc sang, là Thành Tống phát trên vòng bạn bè một tấm ảnh, đơn giản là ảnh chụp trộm.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, Thẩm Tư Diên đang nướng thịt, ánh mắt hạ xuống, ngón tay thon dài, mặt mày lạnh nhạt, đầu tóc mềm mại rủ