Không khí ở Thẩm gia khác hẳn với Hứa gia.
Hứa Tri Lục vừa bước vào liền được tiếp đón như khách quý. Đãi ngộ này, đến Thẩm Tư Diên cũng chưa được trải qua.
Thẩm mẹ trên mặt tràn đầy ý cười, đợi Hứa Tri Lục thay giầy xong liền nhiệt tình kéo cô vào nhà: "Tri Lục nhà chúng ta sao mấy hôm nay không sang thăm dì vậy?"
Bà nhẹ giọng oán trách nhưng không thật sự tức giận: "Mấy ngày không gặp, Tri Lục nhà chúng ta sao lại xinh đẹp lên nữa rồi"
Hứa Tri Lục không nhịn được, cong cong khóe miệng.
Cô duỗi tay ôm Thẩm mẹ: "Mấy ngày hôm nay con có chút bận, về sau ngày nào cũng tới ạ"
Vừa dứt lừa, Thẩm mẹ liền gật đầu vừa lòng: "Con nhớ đấy, về sau ngày nào cũng phải tới nha"
Hứa Tri Lục "..."
Thẩm Tư Diên quay ra nhìn hai người, không nói nên lời.
"Mẹ"
Hắn nhíu mày, lạnh giọng: "Bọn con không phải đi học sao?"
Thẩm mẹ cười giễu, không khách khí vạch trần: "Tri Lục tất nhiên phải đến trường, con thì không cần"
Thẩm Tư Diên "..."
Rất tốt, ở cái nhà này hai chữ "công bằng" không có chỗ dành cho hắn.
Hứa Tri Lục nhìn hắn bị nói đến nghẹn lời, liền cười trộm.
Thẩm Tư Diên đang muốn trừng trị cô nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hạnh cong cong kia bao nhiêu lời nói đến miệng liền nuốt trở lại.
Thiếu nữ ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, không chút phấn son, đôi mắt hạnh vừa to vừa long lanh, tròn tròn giống như thủy tinh, môi hồng da trắng, mái tóc ngắn túm thành cái đuôi nhỏ trông tràn đầy sức sống
Trên người vẫn đang mặc đồng phục, ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ chiếu vào như phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, càng tôn lên sự thanh thuần xinh đẹp của cô.
Thẩm Tư Diên ngẩn ngơ nhìn một lúc mới chậm rãi di rời ánh mắt.
Thẩm mẹ thấy con trai ngốc lăng lại nhìn Hứa Tri Lục, tâm sáng như gương.
Đối với ánh mắt của Thẩm mẹ, Thẩm Tư Diên vuốt vuốt mũi, không thốt ra được lời phản bác nào, chỉ có thể đơn điệu lạnh lùng phun ra một chữ "Vâng"
Thẩm mẹ "..."
Hứa Tri Lục cũng không biết nói gì.
"Tri Lục, chúng ta không cần quản hắn" Thẩm mẹ khôi phục sự chú ý lên người Hứa Tri Lục, kéo cô đến phòng ăn.
Hứa Tri Lục cười tươi, cong cong môi: "Vâng ạ"
Cô rất thích Thẩm mẹ. Bà là trưởng bối đặc biệt tốt. Đoạn thời gian gần đây bởi vì trọng sinh khiến cô không biết đối mặt với bà như thế nào, thêm vào đó cô muốn cách xa Thẩm Tư Diên, dẫn đến việc không tới nhà họ.
Nghĩ tới đây, Hứa Tri Lục vẫn có một cảm giác áy náy không thể nói rõ.
Cô ôm vai Thẩm mẹ, làm nũng: "Dì Thẩm, dạo này dì khỏe không ạ"
Thẩm mẹ vỗ nhẹ đầu cô: "Cũng tốt, nhưng nếu Tri Lục đến nhà thường xuyên, nhất định còn tốt hơn nữa"
Hứa Tri Lục cười.
Hai người đến phòng ăn ngồi xuống, Thẩm Tư Diên cũng đang chuẩn bị ngồi, Thẩm mẹ liền liếc xéo hắn.
"Thẩm Tư Diên, sao con không lấy nước cho Tri Lục?"
Hung dữ nói Thẩm Tư Diên xong, lại quay ra cười tít với Hứa Tri Lục hỏi: "Tri Lục muốn uống nước chanh, nước cam hay nước lọc nào?"
Thẩm Tư Diên mím môi, lạnh giọng: "Cô ấy muốn uống sữa chua"
Hứa Tri Lục : ".... Cũng được"
Cô hướng về phía hắn, không chút khách khí: "Vậy lấy sữa chua đi"
Thẩm mẹ "a" một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Hình như hết sữa chua rồi"
Hứa Tri Lục có chút gấp gáp: "Không có thì thôi uống gì cũng được ạ"
Thẩm Tư Diên "Ừ, để tôi đi xem xem"
-
Không lâu sau, dì Trần liền bê thức ăn đặt lên bàn. Tay nghề của dì Trần rất tốt, Hứa Tri Lục đặc biệt thích ăn đồ do dì Trần và dì Lưu nấu, ăn mãi không chán.
Bàn ăn sắp xếp cũng đã tương đối, mấy món lúc trước Thẩm Tư Diên nói với cô đều có ngoài ra còn mấy món chính, canh và rau khác nữa.
Hứa Tri Lục nhìn quanh, khẽ hỏi: "Chú Thẩm không ở nhà ạ?"
Thẩm mẹ gật đầu: "Ra ngoài rồi, không cần bận tâm đến chú". Bà cầm đũa đưa cho Hứa Tri Lục : "Chúng ta cứ ăn trước đi"
Hứa Tri Lục gật gật, lại hỏi: "Thẩm Tư Diên đâu ạ?"
Lấy cho cô ly nước thôi mà 10 phút vẫn chưa thấy quay lại.
Dì Trần ở một bên đang bận xếp đĩa, cười nói: "Hình như lâu rồi mới thấy cháu qua, sữa chua ở trong tủ lạnh hai ngày trước đã hết hạn, Tư Diên đi ra ngoài mua rồi."
Thẩm Tư Diên không thích bị người khác gọi là đại thiếu gia, ở nhà bất kỳ ai dù dì Trần hay chú lái xe đều gọi tên hắn.
Hứa Tri Lục sững sờ.
Thẩm mẹ nhìn sắc mặt cô, cho rằng cô cảm thấy ngại liền có chút gấp gáp nói: "Thằng nhóc thối kia chắc nó cũng muốn uống đấy"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Vâng"
Cô cũng cảm thấy thế. Thẩm Tư Diên không thể nào vì cô muốn mà đi mua được.
Thẩm mẹ thấy Hứa Tri Lục không do dự gật đầu, mơ hồ cảm thấy bản thân nói sai rồi, nhưng không thể mở miệng sửa lại, bà ho nhẹ, làu bàu: "Trước cửa không phải chỉ có một cái siêu thị, làm sao 10 phút rồi vẫn chưa quay lại"
Lời vừa dứt, phòng khách liền có tiếng động. Hai người quay ra nhìn liền thấy Thẩm Tư Diên thở hổn hển ôm một thùng sữa chua bước vào.
Không biết do đi vội hay thùng sữa chua quá nặng mà trên mặt hắn từng mồ hôi từng hạt chảy ròng ròng.
Thẩm mẹ quát lên: "Nhanh tới ăn cơm"
Thẩm Tư Diên đáp ứng một tiếng, cong người lấy hai lọ sữa chua, đi vào nhà bếp, lúc ra ngoài trong tay thêm một chai coca.
Hắn để sữa chua trước mặt hai người, một tay mở lon coca. Hứa Tri Lục nhịn không được liếc nhìn động tác của hắn
Đón được ánh mắt của cô, Thẩm Tư Diên dáng vẻ lười nhác nhìn lại: "Muốn uống coca?"
"Không phải"
Hứa Tri Lục mím môi uống một ngụm sữa chua yêu thích, né tránh ánh mắt hắn: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi"
Thẩm Tư Diên cũng không nghĩ nhiều, Hứa Tri Lục lại có chút lúng túng.
Tuy nhiên, Thẩm Tư Diên trông rất lạnh lùng.
-
Ăn cơm xong, Thẩm mẹ kêu muốn ăn trái cây, Thẩm Tư Diên tất nhiên phải nhận trách nhiệm đi mua. Thẩm mẹ hướng Hứa Tri Lục: "Tri Lục có vội về làm bài tập không? Nếu không thì cùng Thẩm Tư Diên đi mua nhé?"
Nếu như lời này do Thẩm Tư Diên nói cô tất nhiên liền cự tuyệt, nhưng đây là do Thẩm mẹ hỏi, cô không thể.
Cô gật đầu, giọng nói ngọt ngào: "Dì Thẩm muốn ăn hoa quả gì ạ?"