Lúc Đường Tuyết mở topic, Tần Ức đã về đến nhà. Từ lúc bắt đầu nghiệp diễn tới giờ, cậu chỉ tham gia đóng phim, ngày nào cũng đúng giờ cũng về, ngày nào cũng có đồ ăn tính toán kỹ lưỡng cân bằng dinh dưỡng chờ sẵn.
Thường thì lượng đồ ăn chỉ cho một người ăn, còn Thạch Tĩnh Chi chỉ ngồi bên cạnh bàn nhìn cậu ăn. Khi Tần Ức bước vào đến trong sảnh, Thạch Tĩnh Chi đang ngồi bên cạnh bàn xem báo cáo tài chính hàng ngày, mâm bên cạnh hắn đặt sẵn cá tuyết rán mà cậu thích ăn nhất.
Tần Ức ngôi xuống ghế ngay bên cạnh Thạch Tĩnh Chi, xương cá cũng được đầu bếp gỡ ra sẵn để nếu Tần Ức có ăn ngấu nghiến thì cũng không sợ hóc xương. Da cá vàng ươm giòn tan phủ lên miếng thịt cá trắng ngần khiến Tần Ức chỉ động đũa vài lần đã sạch đĩa.
Tuy rằng ăn rất nhanh như lễ nghi dùng bữa của cậu tao nhã tới mức khó mà xoi mói được. Đợi Tần Ức ăn xong, Thạch Tĩnh Chi đặt báo cáo xuống đưa giấy cho cậu lau miệng, sau đó mới đẩy một tấm thiệp mời đỏ thếp vàng tới.
Thiệp đỏ hiển nhiên là thiệp mời kết hôn. Bên ngoài bìa được trang trí hoa lệ phức tạp ghi "Kính mời: Thạch Tĩnh Chi tiên sinh". Tần Ức mở thiệp mời ra, bên trong là vài hàng chữ viết tay bằng bút máy.
Trân trọng báo tin lễ thành hôn của Thạch Á Nam & Tô Mộc
Thời gian: 7 giờ 50 phút, ngày 15 tháng 10 năm 2017
Địa điểm: Nhà hàng Ngân Hà
Trân trọng kính mời Thạch Tĩnh Chi tiên sinh tham dự
Tần Ức nhíu mày: "Ngày mai anh đi đám cưới tối đến không về ạ?"
Thạch Tĩnh Chi lắc đầu: "Ý anh là em đi với anh."
Tần Ức tự nhiên thấy khó nghĩ. Tuy là muốn đi với Thạch Tĩnh Chi lắm đấy, nhưng mà ngày mai cậu có phần diễn. Ngày nào cũng về nhà thế này đã hơi thể hiện quá rồi, phải biết là có rất nhiều diễn viên vì đóng phim mà lâu lắm mới về nhà một lần. Tuần này là phải đẩy phần chậm tiến độ vào ngày mai, không đi được thì lại làm chậm tiến độ đoàn phim.
Tần Ức cố gắng nói uyển chuyển:"Trêи thiệp chỉ mời anh, không mời em. Hơn nữa em không thân với Thạch Á Nam với cả Tô Mộc, đi cùng anh không tiện lắm."
Biểu cảm trêи mặt Thạch Tĩnh Chi vẫn bình thường: "Nếu mai đoàn làm phim không quay thì em đi với anh chứ gì?"
Làm sao mà không quay được, Tần Ức không cho là đúng nghĩ. Đạo diễn với cả đoàn làm phim đều rất chuyên nghiệp, Tần Ức diễn xong về nghỉ còn các diễn viên khác đều phải tăng ca, tất cả mọi người đều rất vất vả. Thậm chí, để không kéo dài thời gian quay phim, có diễn viên ngã bệnh cũng vẫn tới trường quay thì làm sao mà tự nhiên lại lãng phí một ngày.
Cậu gật đầu: "Nếu đoàn phim không có việc gì thì em đi với anh." Lúc trước Tần Ức cũng đi cùng Thạch Tĩnh Chi trong những trường hợp chính thức như vậy tuy là không phải lần nào cũng có mặt. Vệ sĩ nhà họ Thạch được huấn luyện kỹ càng đều là nhân vật tinh anh, bảo vệ và chặn rượu đều là skills max 5 sao. Nếu không đi không được thì chỉ cần lo đi theo Thạch Tĩnh Chi là được.
"Nếu đoàn phim nhiều việc thì em cứ đi quay cũng được." Thạch Tĩnh Chi nhẹ giọng, Tần Ức cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay trước khi đi tắm, cậu nhận được điện thoại của đạo diễn gọi bảo mai đừng đến. Tần Ức hỏi: "Sao tự nhiên mai lại không quay? Có người nói gì với các anh hay sao?"
Giọng đạo diễn có vẻ nôn nóng nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Nào có ai nói gì. Bên Đường Tuyết xảy ra chút chuyện, có khi phải đổi cả diễn viên đấy. Nói chung ngày mai cậu cứ nghỉ đi đã, xong việc báo cậu sau nhé."
Nói xong hắn cúp máy, điện thoại truyền ra tiếng tút tút báo máy bận làm Tần Ức cũng chẳng kịp nói gì thêm. Cậu đặt điện thoại trêи bàn rồi tiến vào phòng tắm.
Đến lúc cậu mặc áo tắm đi ra ngoài, Thạch Tĩnh Chi đã ở trong phòng. Từ sau sự kiện bắt cóc chín năm trước, cậu và Thạch Tĩnh Chi chưa từng ngủ riêng lần nào nữa. Phòng Thạch Tĩnh Chi trang trí rất đơn giản, một chiếc giường rộng