Khi nằm trong bệnh viện, Tần Ức cảm thấy trong cơ thể mình dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Cậu như là người đang bị nướng trêи giá, vô cùng muốn nước, thật nhiều nước.
Tới khi cả người ngâm trong nước, ngọn lửa đó như một nguồn năng lượng không ngừng kéo dài cơ thể cậu, tứ chi như bị các sức mạnh khác nhau kéo dài ra, đau đến mức lông mày cậu nhíu chặt.
Nếu Thạch Tĩnh Chi nhìn cẩn thận thì sẽ thấy ngón tay cậu đang duỗi đã nắm chặt lại từ lúc nào mà mái tóc cũng dài thêm 4-5 cm.
Nhưng hiện tại, đối với Thạch Tĩnh Chi, những chi tiết đó không có gì đáng nói. Tần Ức bất ngờ kéo hắn xuống hồ nên Thạch Tĩnh Chi bị sặc mấy ngụm nước. Hắn cố gắng nói chuyện với Tần Ức nhưng cứ vừa mở miệng là nước lại tràn vào.
Tần Ức kéo Thạch Tĩnh Chi xuống không thể nói là nhẹ nhàng. Cậu ở dưới nước mấy tiếng, đau đớn trêи cơ thể dần biến mất nhưng ngọn lửa nóng cháy thì vẫn còn.
Cậu muốn có gì đó có thể khiến mình thoải mái, có thể chấm dứt tình trạng này nhưng cậu không hiểu gì(*) nên không biết là mình cần gì. Khi mở mắt ra, còn đang mơ hồ, việc kéo Thạch Tĩnh Chi xuống nước cũng chỉ là bản năng công kϊƈɦ con mồi, cũng không biết là mình kéo ai.
Sự thô lỗ của cậu khiến thân thể Thạch Tĩnh Chi khó chiu. Là một người bình thường không biết bơi, ở lâu trong nước như vậy khiến hắn dường như sắp không hít thở nổi. Vì để Tần Ức tỉnh lại nhanh chóng, Thạch Tĩnh Chi dốc hết sức cho Tần Ức một đấm.
Sức mạnh của hắn không gây tổn thương nhiều cho đối phương nhưng vẫn đủ để gây đau đớn khiến Tần Ức tỉnh táo một chút. Nhận ra Thạch Tĩnh Chi sắp bị sặc chết, Tần Ức vội nhấc hắn lên khỏi mặt nước để thở. Cậu vỗ lưng Thạch Tĩnh Chi để hắn ho ra nước.
Đợi đến khi Thạch Tĩnh Chi thoải mái hơn, Tần Ức đưa hắn từ giữa hồ tới bên bờ. Trải qua một quá trình như vậy, thể lực Thạch Tĩnh Chi đã tiêu hao hơn nửa khiến Tần Ức phải nâng nửa người dưới của hắn hỗ trợ lên bờ.
Đợi tới khi Thạch Tĩnh Chi đã ngồi trêи bờ, Tần Ức phát hiện cả người đối phương ướt đẫm. Quần áo mỏng manh của Thạch Tĩnh Chi bị nước làm ướt nhẹp. Cậu đưa tay ra vắt, nước tí tách tí tách chảy xuống.
Tóc Thạch Tĩnh Chi cũng vậy. Sắc mặt vốn nhợt nhạt vì ít vận động nay thêm mấy phần hồng hào. Quần áo ướt đẫm trở nên xuyên thấu, da dẻ lộ ra, đặc biệt là hai điểm trước ngực, như ẩn như hiện, đặc biệt quyến rũ.
Thế nhưng Thạch Tĩnh Chi "ẩm ướt" có đẹp, có quyến rũ thế nào Tần Ức cũng không rảnh mà để ý. Cậu vắt vắt mấy lần rồi lại chìm xuống nước, trong lòng vẫn còn sợ hãi việc mình suýt nữa đã khiến đối phương sặc chết.
Nỗi sợ chiến thắng bản năng, cậu bơi thật xa Thạch Tĩnh Chi, sợ đầu óc mình không tỉnh táo lại kéo đối phương xuống.
Thạch Tĩnh Chi đợi một hồi bên bờ rồi đứng dậy. Gió thổi tới làm da gà hắn nổi lên nhưng sự né tránh của Tần Ức lại làm bốc lên lửa giận trong lòng hắn. Thạch Tĩnh Chi lớn tiếng: "Tần Ức, em đừng có trốn, ra đây cho anh!"
Hồ nước lớn như vậy, hắn lớn tiếng gọi một câu đã vang vọng khắp vùng đó, Tần Ức nghe thấy nhưng cậu thà ở trong nước cũng không đi lên.
Thạch Tĩnh Chi sắp bị cậu làm cho tức tới mức cười lên. Hắn đứng dậy, đi tới đập nước ở hồ, xả nước.
Quần áo và tóc hắn còn đang chảy nước, mỗi bước chân đi qua, trêи mặt đất đều đọng lại một dòng nước nhỏ uốn lượn.
Thạch Tĩnh Chi mở vòi xả nước, bốn cống ở bốn góc mở ra khiến nước hồ chảy ra, mực nước nhanh chóng hạ xuống còn cao bằng nửa người.
Tần Ức cố gắng ngăn nước chảy ra nhưng không thể phân thân làm bốn mà chặn cả bốn ống nước được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mực nước xuống thấp dần, cả người xuất hiện trong tầm mắt Thạch Tĩnh Chi.
Thạch Tĩnh Chi đã cởi đôi giày ướt nhẹp ra. Tới khi nước trong hồ chỉ còn tới cẳng chân, hắn bước xuống hồ, đi về phía Tần Ức.
Tới khi nước chỉ xâm xấp bàn tay của Tần Ức, Thạch Tĩnh Chi ngồi xổm xuống bên cạnh cậu. Khi ở dưới nước, thấy quần áo vướng víu nên Tần Ức đã cởi ra. Hiện tại cậu khỏa thân ngồi co cụm ở một góc, nhìn cực kỳ giống một em bé vừa chào đời.
Đối mặt với một em bé "khổng lồ" như vậy, Thạch Tĩnh Chi vừa bực vừa đau lòng, cố gắng kéo Tần Ức lại gần.
Hiển nhiên Tần Ức không phải bé bỏng yếu ớt gì cả, cậu như một con thú hoang dù bị thương vẫn mạnh mẽ vô cùng, hất tay Thạch Tĩnh Chi ra: "Anh tránh xa em ra!"
Cậu không muốn khiến Thạch Tĩnh Chi bị thương nhưng nếu đối phương còn ở chỗ này, thì cậu sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi bản thân mà làm ra chuyện quá đáng.
Giọng điệu hung ác như vậy nếu là người khác thì hắn đã sớm bỏ đi. Từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện "dữ dội" như vậy với hắn. Tần Ức lớn tiếng xong, hắn đã định hất tay bỏ đi nhưng thấy khóe mắt ửng đỏ của cậu, hắn tức không nổi nữa.
Hắn không đi mà thậm chí có quàng tay lên vai Tần Ức, tay còn lại đặt ở eo, quay cậu đối diện với hắn. Trêи người đối phương còn ẩm ướt, làn da như tơ lụa thượng hạng, mịn màng căng bóng khiến người yêu thích không buông tay được.
"A Ức ngoan, nói cho anh nghe khó chịu chỗ nào. Nếu trong hồ