Sau khi hoàn thành nghi thức trưởng thành, Tần Ức ngủ mất mà Thạch Tĩnh Chi cũng kiệt sức, nặng nề thϊế͙p͙ đi trong ngực đối phương.
Cũng may là Thạch Tĩnh Chi đã dặn trước, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vào. Hai người ở đó một đêm, người khác cũng chỉ dám đứng ngoài canh gác, không nhận được thông báo của Thạch Tĩnh Chi không ai dám tiến vào.
Vòng tay của Tần Ức rất ấm áp. Cả cơ thể như chiếc giường vậy, vững vàng ôm Thạch Tĩnh Chi vào trong lòng. Cũng may trời không lạnh, Thạch Tĩnh Chi tạm bợ như vậy trải qua một đêm cũng không bị sốt.
Tới khi hai người tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau. Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tần Ức là đi nhặt lại quần áo, mặc vào còn quần áo của Thạch Tĩnh Chi bị Tần Ức xé nát do quá kịch liệt, cố lắm cũng không mặc nổi.
Cuối cùng, Tần Ức dùng điện thoại Thạch Tĩnh Chi để lại trêи bờ nói là quần áo ướt rồi không mặc được, để người hầu đưa quần áo hai người để ở cửa rồi lui xuống. Hồ này cũng sâu, cách cửa cũng xa, Thạch Tĩnh Chi ở trong hồ chắc chắn người hầu không nhìn thấy. Thạch Tĩnh Chi cũng đành miễn cưỡng đồng ý với biện pháp mà Tần Ức đưa ra.
Người hầu nhận được điện thoại của Tần Ức thì thở phào nhẹ nhõm, trong vòng ba phút đưa hai bộ quần áo sạch sẽ tới rồi nhanh chóng lui ra, khép cửa. Tần Ức sau khi tỉnh lại sức khỏe dư thừa, tinh thần khỏe khoắn, cầm quần áo lại giúp Thạch Tĩnh Chi mặc vào.
Cậu không nhìn thì không sao. Vừa nhìn thấy trêи người Thạch Tĩnh Chi toàn vết hồng hồng tím tím, môi còn chưa tiêu sưng, cổ cũng bầm những vết lớn, mặc quần áo vào rồi cũng không che được vết gặm, Tần Ức bỗng cảm thấy chột dạ, mặc quần áo mà cúi gằm mặt như học sinh tiểu học phạm lỗi, không dám nhìn mặt đối phương.
Cậu lề mề lề mề hết nửa ngày mới mặc xong quần áo mà Thạch Tĩnh Chi ở bên kia không có tí động tĩnh nào. Hồi lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì Tần Ức mới ngẩng đầu lên nhìn Thạch Tĩnh Chi.
Quần áo cậu đem tới rơi xuống đất, trước mặt Thạch Tĩnh Chi. Đối phương khỏa thân đứng đó, vẻ mặt phức tạp.
"A Tĩnh, không mặc quần áo lạnh mất bây giờ." Nhìn những vết tích khủng bố đó, Tần Ức cũng không dám nói linh tinh nhưng sợ Thạch Tĩnh Chi cảm lạnh vẫn cẩn thận mà nhắc nhở một câu.
Thạch Tĩnh Chi nhịn một lúc nhưng rồi cuối cùng vẫn nói: "Tay anh không có sức." Điều này thật quá không công bằng. Hai người đều mệt quá mà thϊế͙p͙ đi, vì sao Tần Ức lại khỏe mạnh, sáng láng như chưa có chuyện gì xảy ra còn hắn tay mềm, chân run, đến bộ quần áo cũng mặc không nổi, hơn nữa phía sau còn có thứ khiến người ta xấu hổ chảy ra, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Không nghĩ mình khiến Thạch Tĩnh Chi thê thảm như vậy, Tần Ức kinh ngạc một chút rồi vội bước tới, nhặt quần áo lên mặc cho hắn. Đợi khi chiếc cúc áo cuối cùng được cài xong, cậu cõng Thạch Tĩnh Chi trêи lưng, đi lên trêи bờ.
Tới khi Tần Ức đặt tay ở ʍôиɠ Thạch Tĩnh Chi, người phía sau run lên một cái, lần này không phải do động tình mà là bị làm tới sợ. Thạch Tĩnh Chi rêи nhẹ một tiếng. Tần Ức cũng không có cách nào, chỉ đành xốc Thạch Tĩnh Chi lên một chút để hắn thoải mái hơn. Đương nhiên trước khi rời khỏi hồ, cậu không quên xả đầy nước trở lại, tiện thể hủy đi "hiện trường vụ án" hôm qua.
Đợi tới khi Tần Ức đưa Thạch Tĩnh Chi về phòng, đối phương mới đưa ra yêu cầu: "Anh muốn đi tắm." Hôm qua làm loạn cả một đêm, hắn thấy cả người dính dấp, cho dù đó là "đồ" của mình và Tần Ức nhưng đối với người bị bệnh sạch sẽ như hắn cũng khó mà chịu đựng nổi.
Tần Ức ngây ra một lúc mới đứng dậy, định ra ngoài gọi người hầu chuẩn bị nước. Thạch Tĩnh Chi dựa vào trêи giường lắc đầu: "Anh không nên ra ngoài, xả nước nóng trong phòng là được rồi." Chuyện mất mặt thế này làm sao để người hầu biết được.
"Được được, em đi xả nước." Thạch Tĩnh Chi nhắc tới, cậu cũng cảm thấy mình cần đi tắm.
Xả nước xong, Tần Ức thử độ ấm rồi mới quay lại chuẩn bị bế Thạch Tĩnh Chi tới. Đợi tới khi Thạch Tĩnh Chi thoải mái nằm trong bồn tắm cậu còn chờ ở bên cạnh.
Cậu nhìn chằm chằm Thạch Tĩnh Chi, trong ánh mắt không hàm chứa ɖu͙ƈ vọng nhưng vẫn khiến đối phương cảm thấy là lạ: "Em muốn tắm thì chờ anh, không thì ra ngoài cũng được." Trong nhà còn nhiều phòng tắm, trừ phòng này của bọn họ thì tầng này còn bảy, tám gian phòng có bồn tắm mátxa, có cả vòi sen và máy nước nóng.
Tần Ức lắc đầu, lo lắng nói: "Em ở đây chờ, nhỡ đâu A Tĩnh ngủ mất trong bồn tắm thì làm sao bây giờ?" Cậu vẫn nhớ rằng Thạch Tĩnh Chi ở dưới nước rất yếu.
Bị chết đuối trong bồn tắm là chuyện mất mặt vô cùng. Thạch Tĩnh Chi cũng không nói gì thêm, chỉ bảo Tần Ức nghiêng mặt đi. Qua mấy phút, hắn tắm rửa xong lại gọi Tần Ức đỡ mình dậy từ trong bồn tắm rồi trở lại giường.
Lần đầu tiên Tần Ức lau người cho Thạch Tĩnh Chi, rồi lại giúp hắn