Edt: Mítt
~~~~~~~~
Người tới đúng là nam chủ trong nguyên văn Yến Minh Hiên!
Tô Mê lập tức từ trong một góc bò dậy, xông thẳng qua, ôm chặt lấy hắn.
“Cứu mạng, có tang thi, thật đáng sợ.
”
Yến Minh Hiên đột nhiên bị người ta xông lại ôm, không kịp phòng ngừa lảo đảo về phía sau một bước, bị một đôi tay gắt gao thít chặt vòng eo.
Hắn đột nhiên nhíu mày, lòng bàn tay phát ra thổ thứ bén nhọn, bức thẳng đến cổ xương sống của Tô Mê.
Nhưng mà Tô Mê lúc này đã được hệ thống nói cho biết, virus sau khi thức tỉnh có trạng thái thể chất tốt nhất.
Chớp mắt khi Yến Minh Hiên đánh úp về phía mình, thần kinh toàn thân đối với nguy hiểm bên ngoài dị thường mẫn cảm, lập tức theo phản xạ, một tay chế trụ cổ tay của hắn, hung hăng bóp, sau đó nhấc chân, dùng một chân đá hắn ra ngoài cửa nhà xác.
“……!”
Tô Mê trong nháy mắt ngốc lăng, nhớ đến lúc nãy mình giống như tiểu bạch thỏ tìm kiếm bảo hộ của Yến Minh Hiên.
Lúc này lại một chân đạp người ta ra ngoài, sắc mặt tức khắc một trận trắng xanh.
Thấy trong mắt Yến Minh Hiên phát ra sát khí, Tô Mê vội vàng cười làm lành: “Cái kia, lão nương tôi không phải cố ý, anh đừng để bụng cái chân tôi ha.
”
Nói xong, cô nâng cái chân lên duỗi tay dùng sức vỗ vỗ.
Sau đó rõ ràng có thể thấy được khóe mắt Yến Minh Hiên hơi híp lại.
“Cô rốt cuộc là người nào, làm sao lại ở chỗ này?” Yến Minh Hiên xoa ngực ẩn ẩn đau, gian nan từ trên mặt đất bò dậy.
Tô Mê còn chưa trả lời.
Vài tên mặc đồ ngụy trang màu đen, đã đi tới: “Thủ lĩnh, phụ cận cũng không có phát hiện tang thi…….
”
Nói xong, mấy người nhìn khắp nơi một chút.
Khi nhìn thấy Tô Mê, đôi mắt của mấy người đàn ông hận không thể đóng ở trên người cô.
Chỉ thấy cô gái có một đôi mày đẹp anh khí, ngũ quan thâm thúy, tinh xảo lại diễm lệ, đôi môi hồng dụ, tản ra dụ hoặc vô hình.
Lại còn cả đường cong quyến rũ, bộ ngực sóng gió mãnh liệt, cặp mông vểnh lênh, cặp đùi thon dài trắng nõn, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Mà khi giơ tay nhấc chân, càng có cảm giác hơi thở cuồng dã xâm lược, hoàn toàn đoạt lấy tròng mắt mọi người ở đây.
Ngay cả Yến Minh Hiên không thiếu mỹ nữ vờn quanh, ở một khắc nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Tô Mê cũng hơi giật mình.
Nhưng thật nhanh, khi khóe mắt hắn nhìn thấy óc của tiến sĩ Khâu Trí ở góc tường, đôi mắt trầm lại, lạnh lùng nhíu mày: “Bắt lấy cô ta.
”
Đám người Nhạc Kiệt, Thôi Hạo vội vàng phản ứng lại, dây mây từ trong tay Nhạc Kiệt xuất ra quấn quanh cổ chân Tô Mê.
Cùng lúc đó, Thôi Hạo nhanh chóng lắc mình đi đến trước mặt Tô Mê, chế trụ tay cô, bắt lấy cô.
Cho dù một cánh tay “Bang” một tiếng trật khớp, Tô Mê cũng không có bất kì giãy giụa gì, mặc cho Thôi Hạo đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, hung hăng ấn ở trên mặt đất.
Yến Minh Hiên đi tới, đang muốn dùng thổ thứ xuyên thấu qua đầu Tô Mê, cô bỗng dưng mở miệng: “Đừng, tôi và các người giống nhau, cũng là dị năng giả, ông già điên kia, chính là tôi tự tay giết.
”
Trước mắt ở nước Z, trong một phần ba nhân loại bình thường, chỉ có hơn một ngàn dị năng giả.
Nhưng hơn một ngàn dị năng giả đó, có người đang trong quá trình thức tỉnh đã bị tang thi ăn mất.
Mà căn cứ Liệp Ưng lúc này đại diện triển khai tìm tòi, muốn đem những dị năng giả sơ cấp đó thức tỉnh hết, bảo vệ bọn họ, để cho bọn họ ở trong căn cứ, thông qua một ít kỹ xảo huấn luyện đặc thù, trong thời gian ngắn nhanh chóng thăng cấp, sau đó nhất trí đối kháng tang thi.
Đồng thời, căn cứ Liệp Ưng cũng tuyên bố một thông báo, chính là cho dù như thế nào, tuyệt đối không thể tàn sát dị năng giả!
Nếu không đối diện chính là truy sát lệnh tối cao của căn cứ Liệp Ưng!
Yến Minh Hiên muốn giết mình, nhất định là đã nhận được mệnh lệnh của căn cứ Liệp Ưng, nhưng nếu cô nói mình là dị năng giả, hắn liền không thể ra tay với cô.
Quả nhiên, thấy hắn suy tư một lát, ngồi xổm xuống trước mặt cô: