Tuy rằng lời nói của Trình Thanh Thông rất ngắn gọn, nhưng Tần Dĩ Nam cũng hiểu được hàm ý phía sau lời cảm ơn của cô, anh bỗng dưng liền cười lạnh ra tiếng: "Không cần cảm ơn tôi, đối với tôi mà nói, cũng không có tổn thất gì, không phải sao? Cô nên lo lắng là khi mẹ cô rời đi, hiện tại mẹ cô có bao nhiêu cao hứng, tương lai sau khi mẹ cô biết chân tướng liền có bấy nhiêu suy sụp, dù sao, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, cô cũng không phải chưa từng trải qua..."
Cô cũng không phải chưa từng trải qua...!
Cô hiểu rõ lời nói của anh là có ý gì, lúc trước anh, chính là cho cô hy vọng rất lớn, sau đó lại hung hăng cho cô thất vọng.
Màu máu trên mặt Trình Thanh Thông chậm rãi rút đi, cô không nói gì, chỉ là cảm thấy đáy lòng có một vệt cay đắng bắt đầu tràn ra.
Trong phòng trở nên hơi an tĩnh, không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như vừa rồi Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa từng nói qua những châm chọc khiêu khích kia, ngữ khí bình tĩnh nói với anh: "Hôm nay chậm trễ anh rất nhiều thời gian, thật rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ bồi mẹ tôi đi dạo phố, sẽ không ảnh hưởng anh nữa."
Tần Dĩ Nam hừ lạnh một tiếng, mặt mày trở nên có chút khinh thường: "Cô yên tâm, ngày mai tôi rất bận, dù cô muốn để cho tôi bồi mẹ của cô, tôi cũng không có thời gian!"
Cô là sợ anh không cao hứng, mới sẽ nói những lời đó, không nghĩ tới anh vẫn không cao hứng...!
Anh là thật rất chán ghét cô đi, cho nên mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh luôn có thể chọn ra sai lầm.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm quả đấm, móng tay bấm lòng bàn tay cô sinh đau, cô lại mở miệng, ngữ khí rõ ràng không tĩnh đạm như vừa rồi: "...!Còn có, tiền cơm đêm nay, tôi đã chuyển trả vào tài khoản của anh rồi."
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, không lên tiếng, sải bước đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Trình Thanh Thông đứng ở cạnh ghế sofa một lát,