Trình Thanh Thông bị kinh hãi hô nhỏ một tiếng, nâng mắt to mờ mịt lên, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Khóe môi Tần Dĩ Nam kéo căng chặt chẽ, ngực phập phồng đặc biệt lợi hại, giống như là đang cực lực kiềm nén lửa giận nào đó.
Ở trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Dĩ Nam, cô sợ rụt rụt về sau.
Hành động như vậy của cô rơi ở đáy mắt Tần Dĩ Nam, cũng không biết kích thích đến sợi dây nào của anh, anh bỗng dưng liền đưa tay ra, liền đoạt đi gối cô ôm vào trong ngực, hung hăng ném xuống đất một cái, liền giơ tay lên dốc sức xé mở áo ngủ của Trình Thanh Thông, cúi đầu, hung hăng cắn lên cổ cô.
Đầu óc Trình Thanh Thông trở nên lờ mờ, trống rỗng, thẳng đến khi người đàn ông cởi sạch toàn bộ quần áo trên người cô, cô mới biết, anh đang làm cái gì với cô, cô theo bản năng đưa tay ra, muốn đi ngăn cản Tần Dĩ Nam, anh lại giống như đang trừng phạt cô, lực đạo đè ép trên người cô đột nhiên gia tăng, nặng đến khiến cho cô gần như không thở nổi, sau đó anh liền nắm cổ tay cô, đặt ở trên đầu cô, hung hăng kẹp chặt, một cái tay khác có chút thô bạo lướt qua toàn thân cô.
Anh giống như là một mãnh thú hung tàn, thô lỗ mà lại dốc sức lăng nhục thân thể của cô.
Không có chút xíu thương tiếc và thương yêu.
Lần thân mật này, anh không có ôn nhu che chở như lúc ở trên giữa sườn núi, anh giống như là phát tiết bất mãn trong lòng, hoặc như là phát tiết dục vọng sinh lý, cường thế mà lại hung ác.
Trình Thanh Thông đau đến thân thể luôn đang phát run, lực đạo của cô thua kém anh xa, cô từng giãy giụa, cũng từng nhỏ giọng cầu xin, chẳng những không có chạy thoát kiềm chế của anh, ngược lại còn chọc cho anh ra tay càng nặng, đến cuối cùng, cô chỉ có thể cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng cảm giác được, anh dần dần trở nên ôn nhu, không khí trong phòng, cũng bắt đầu trở nên ái muội.
Anh