Trình Thanh Thông kinh hãi khiếp sợ bỗng chốc mở to hai mắt.
Tuy rằng anh và cô có đến vài lần da thịt thân thiết, nhưng đây lại là lần thứ ba anh hôn cô.
Lần đầu tiên là anh uống say, anh coi cô như Tống Thanh Xuân.
Lần thứ hai là ở trên sườn núi, anh mang cô đi ngắm sao, cố ý dẫn hoặc cô trầm mê nên hôn cô.
Đay là lần thứ ba...!
Hai lần trước đều là ý đồ riêng, nhưng lần này...!
Trình Thanh Thông cảm giác được anh hôn cô càng lúc càng cực nóng, càng lúc càng điên cuồng, cô khẩn trương đến không dám thở, mãi cho đến khi cô sắp ngạt thở, anh mới ngừng lại, anh dán lên môi cô không rời đi, cô ngây ngốc mở miệng thở sâu, chọc cho anh cười trầm thấp lên, sau đó chậm rãi lại cắn chặt môi cô, hôn đến đặc biệt dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, rất có kiên nhẫn dùng đầu lưỡi của anh khiêu khích đầu lưỡi của cô.
Nhiệt độ trên người anh và cô dần dần bắt đầu lên cao, anh ấn eo cô, liều mạng dán lên trên người cô, thân thể cô mềm mại, thúc đẩy lực đạo mút thỏa thích môi cô của anh bắt đầu gia tăng.
Tay anh không thành thật từ cổ tay của cô, trượt vào trong váy cô, anh vuốt ve da thịt cô, khiến cho thân thể cô không ngừng run rẩy nhỏ.
Không khí càng lúc càng kiều diễm, môi Tần Dĩ Nam hướng về cổ Trình Thanh Thông, một đường dời xuống, hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập, anh đắm chìm ở trong tốt đẹp không có cách gì tự giải thoát ra của cô, anh không cầm lòng nổi dán lên da thịt mềm mại của cô, thì thào ra tiếng: “Thanh...”
Anh chỉ là gọi một chữ, âm thanh liền bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi, môi anh dừng lại động tác trên da thịt cô.
Anh thế nhưng suýt nữa không khống chế được hô lên “Thanh Thông”, sao anh lại gọi tên cô...!Anh điên rồi sao?
Tần Dĩ Nam nuốt hai ngụm nước bọt, hơi tách rời môi ra khỏi da thịt cô một chút khoảng cách, anh cảm giác được thân thể mình tràn ngập khát vọng với cô, anh nỗ lực kiềm nén xúc động của mình,