Một ngày bận rộn, chờ đến khi rảnh xuống, đã là chín giờ đêm.
Tần Dĩ Nam uống một ít rượu, không có say, nhưng cơn buồn ngủ trong người tràn ra lăn lộn hết sức lợi hại, anh vừa lên xe, trực tiếp cho tài xế đưa mình về nhà.
Anh nghĩ, đêm nay anh nên phải có thể hoàn toàn ngủ ngon giấc chứ?
Tài xế lái xe mở radio trong xe, lúc xe lái trên Nhị Hoàn, âm nhạc trong xe, là giai điệu nhớ lại quen thuộc
“Tôi nghĩ tôi còn phải tiếp tục học tập, lúc bi thương không nhắm mắt lại, trước khi nước mắt chưa thành hình, liền bốc hơi đến trong không khí...”
Dựa vào lưng xe, Tần Dĩ Nam luôn nhắm mắt, chậm rãi hé mở mí mắt, nhìn về phía radio của xe.
Tài xế cho rằng là tiếng nhạc ồn ào đến Tần Dĩ Nam, đưa tay ra, liền muốn đi tắt nhạc.
“Đừng quan!” Tần Dĩ Nam lên tiếng ngăn cản.
Tài xế bỗng chốc ngây ngẩn, thu hồi tay, phóng ở trên tay lái, nhìn thẳng chính phía trước con đường, nghiêm túc lái xe.
Tiếng nhạc thanh nhã, ở trong xe, bi thương nhàn nhạt vây quanh.
“Tôi nghĩ tôi còn phải tiếp tục nỗ lực, nghe xong tiếng hát có thể không vỡ đê, những hồi ức tình yêu rục rịch ngóc đầu dậy kia, sẽ khiến cho nhớ thương đến khóc thút thít.”
“Khi tôi nhớ tới em, có một loại tuyệt vọng nản lòng, sẽ luôn bị một bóng lưng tương tự ở đầu đường nào đó, chọc cho nhịn không được mà thương tâm...”
Lúc Tần Dĩ Nam nghe đến đó, mới nghĩ đến, vì sao lại cảm thấy bài hát này rất quen thuộc.
Mấy ngày mẹ Trình tới, lúc Trình Thanh Thông ở trong nhà anh, có một đêm, anh tỉnh lại đi toilet nửa đêm, lúc đi qua bên cạnh ghế sô pha cô ngủ thì nghe được bài này từ trong tai nghe cô đeo.
Lúc đó, cô nhắm mắt lại, vừa nghe bài hát này, vừa chảy nước mắt.
Anh ra vẻ không nhìn thấy, vào nhà vệ sinh, ngốc ở bên trong rất lâu mới ra ngoài, sau khi đi ra, anh như trúng tà, bỏ qua đường có thể lên giường gần nhất, khư khư nhất định phải vòng đến bên cạnh ghế sofa, sau đó nghe trộm