Lúc gần đến mười hai giờ nửa đêm, Tần Dĩ Nam còn làm ra vẻ mua thuốc đi ra gian phòng khách sạn, đi một vòng dọc theo khách sạn Tứ Quý, vẫn không thể không hẹn mà gặp đụng phải Trình Thanh Thông.
Tần Dĩ Nam nghĩ đến, có lẽ Trình Thanh Thông là có chuyện gì đó, có lẽ điều ban, có lẽ là trống ban.
Anh mua một hộp thuốc lá ở dưới lầu, đứng ở cửa khách sạn, hút một hơi, mới trở về phòng.
Có thể là bởi vì Trình Thanh Thông đi làm ở nơi này, Tần Dĩ Nam nằm ở trên giường của khách sạn, lại ngủ đến đặc biệt sâu.
Tần Dĩ Nam vừa tỉnh ngủ, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Cách trả phòng còn một tiếng đồng hồ, Tần Dĩ Nam lại không vội vã, nhưng lại giống như tối hôm qua, cầm lấy điện thoại bàn, gọi lên các loại phục vụ.
Ngoài dự đoán của anh là, Trình Thanh Thông vẫn không xuất hiện.
Tần Dĩ Nam rửa mặt xong, lúc đi ra từ trong phòng khách sạn, đi thang máy xuống lầu giải quyết thủ tục trả phòng, gặp được được một nữ phục vụ anh có chút ấn tượng ở trong thang máy.
Sở dĩ có ấn tượng, là bởi vì anh từng ở khách sạn Tứ Quý, tình cờ bắt gặp hình ảnh nữ phục vụ này và Trình Thanh Thông ở cùng một chỗ hai lần.
Trình Thanh Thông thân là quản lý khách sạn, mà anh ở lại là phòng chỉ định đặc biệt, về tình về lý, cô đều nên phải lộ diện.
Ca đêm cô không ở đây, ban ngày cô còn không ở đây...!Chẳng lẽ là không thoải mái, nghỉ phép rồi?
Trên dọc đường thang máy đi xuống, Tần Dĩ Nam nhìn nữ phục vụ đó nhiều lần, cuối cùng vào lúc sắp tới gần tầng năm, Tần Dĩ Nam nhịn không được, lễ phép lên tiếng: “Chào cô, tôi là Tần Dĩ Nam, bạn của Trình Thanh Thông.”
Nữ phục vụ đó nhìn Tần Dĩ Nam bỗng nhiên nói chuyện với mình, có chút ngu ngơ, lúc nghe đến ba chữ “Trình Thanh Thông” kia, biểu tình của cô mới hơi giãn ra, cười ngọt ngào một tiếng với Tần Dĩ Nam: “Chào ngài, tiên sinh, xin hỏi ngài có phân phó gì