Theo cửa "cách" một tiếng bị đóng lại, cả căn phòng rơi vào trong một mảnh yên tĩnh kỳ lạ.
Kim Trạch duy trì vẻ mặt và tư thế lúc Tần Dĩ Nam rời đi, sau khi nhìn chằm chằm cửa gian phòng thật lâu, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua phần văn kiện đặt trên bàn trà kia, sau đó liền cúi người lấy một điếu xì gà ở một bên lên, châm, dùng ngón tay kẹp, bước bước chân không nhanh không chậm, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Thành phố Bắc Kinh đêm khuya, đèn đuốc suy yếu, trong thê lương lại hàm chứa một mùi vị khác.
Kim Trạch chậm rãi hít một hơi xì-gà, phun ra một vòng khói xinh đẹp, cách sương khói lượn lờ, chuyện cũ anh không nhớ lại trong những năm gần đây, lại bắt đầu không bị khống chế lan tràn ra.
Không biết bao lâu rồi, không có ai đi đụng chạm tới xuất thân của anh, đến chính anh rất nhiều khi, cũng cho rằng chính mình sinh ra đã là người phú quý.
Thật ra không phải, anh là một người nghèo, từ nhỏ đã mặc không đủ ấm ăn không đủ no, lúc đó anh liền lập chí lớn lên muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, muốn qua ngày áo cơm vô ưu giống như hoàng đế.
Anh có thiên phú, có năng lực, đủ quyết đoán, anh bộc lộ tài năng, giành được kính nể của rất nhiều người, anh cưới Hiểu Ngâm có gia cảnh chênh lệch.
Tính khí Hiểu Ngâm rất dịu dàng, con gái một, đồ cưới cô mang tới là khoản tiền thứ nhất trong sự nghiệp của anh, kết quả bù đến rối tinh rối mù, còn thiếu một khoản tiền lớn.
Căn nhà anh và Hiểu Ngâm ở, là cha mẹ Hiểu Ngâm mua cho, ở dưới danh nghĩa của Hiểu Ngâm, cuối cùng là Hiểu Ngâm ở sau lưng anh, không nói một tiếng bán đi căn nhà, giúp anh trả nợ còn thiếu.
Anh và Hiểu Ngâm chuyển vào ký túc xá tập thể bẩn thỉu dơ dáy.
Có câu nói rất hay, hoạ đến dồn dập phúc đến thì ít.
Hiểu Ngâm mang thai đứa con đầu tiên của bọn họ, lúc đó ấm no của anh và cô cũng thành một vấn đề, đừng nói đến nuôi đứa bé.
Anh muốn để cho Hiểu Ngâm phá bỏ đứa bé, nghĩ chờ điều kiện bọn họ tốt hơn lại muốn đứa bé, nhưng anh không biết nên mở miệng thế nào,