Anh thêu dệt cho mình một giấc mộng hoàn mỹ đến không có thuốc chữa.
Anh cho rằng chính mình có thể mộng cả đời.
Nhưng mà anh có tiền hơn nữa, anh thật sự có thể chế tạo cho mình một giấc mơ, nhưng cuối cùng hiện thực cũng là hiện thực, có lực lượng cường đại, giấc mộng của anh cũng không có dựa theo những sắp xếp của anh.
Thẳng thắn mà nói, hơn một năm trước đây, buổi tối lần đầu tiên anh và Trình Thanh Thông đơn độc ở cùng một chỗ, anh thật sự là muốn ngủ với cô.
Anh không có đạo lý không ngủ, anh là một nhà tư bản, chú trọng đầu tư và hồi báo.
Nhưng đêm đó cô vừa khóc vừa gào, anh lại rất mệt mỏi, cuối cùng không hưng trí, liền rời đi.
Đi nơi đó của cô lần nữa, đã là một tháng sau, lần này anh vẫn luôn không nghĩ muốn buông tha cô, chỉ là cơm tối còn chưa ăn, anh liền nhận được điện thoại trường học quý tộc gọi tới, con gái sẩy chân, ngã xuống từ trên cầu thang, mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện không đủ, yêu cầu tìm huyết thống phù hợp, tình huống hết sức nguy cấp.
Anh đã mất đi Hiểu Ngâm, anh không thể lại mất đi con gái.
Anh nổi nóng mắng trường học và bệnh viện, sau đó Trình Thanh Thông rất an tĩnh bỗng nhiên mở miệng, nói nhóm máu của cô và con gái anh giống nhau, có thể truyền máu cho con gái anh.
Trình Thanh Thông rút hơn một ngàn milliliter máu, sau khi rút xong, liền sốt cao, sắc mặt trắng bệch, đến đường cũng không thể đi.
Con gái anh được cứu.
Sau đó mộng anh đã sắp đặt tốt, liền xuất hiện sai lầm.
Anh không chạm vào cô, ban đầu anh cho rằng chính mình là cảm kích, nhưng mà thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, một năm rưỡi, anh vẫn không có chạm vào cô.
Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết, nguyên nhân chân chính mình không chạm vào cô là cái gì.
Anh gọi cô Hiểu Ngâm, anh luôn coi cô như Hiểu Ngâm, nhưng trong lòng anh lại biết rất rõ, cô tên Trình Thanh Thông.
Con gái rất thích cô, cô cũng rất thích con gái, quan hệ của cô và con gái còn tốt hơn quan hệ của anh và con gái rất nhiều.
Con gái gọi cô là dì