Tô Chi Niệm nhíu mày, vừa định đá văng ra chiếc ghế ra phía sau đứng dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân Tống Thanh Xuân, từ phòng ngủ của cô đi tới thư phòng, anh lập tức ổn định tư thế, cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu, sau đó liền nghe thấy tiếng đập cửa kèm với giọng nói ngoan ngoãn như con mèo nhỏ của cô: "Tô tiên sinh.
"
So với giọng điệu lầm bầm lầu bầu châm chọc anh thì rõ ràng cứ như hai người, Tô Chi Niệm có chút giơ lên khóe môi, ho nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Vào đi.
"
Cánh cửa rất nhanh bị đẩy ra, Tống Thanh Xuân không đi vào, chỉ thò một cái đầu vào bên trong để dò xét, đôi mắt to sáng ngời nhìn Tô Chi Niệm: "Tô tiên sinh, vừa rồi tôi quên hỏi anh, anh muốn ăn gì?"
Cô kinh sợ hô lên một tiếng "hỏng bét", chính là vì chuyện này? Tô Chi Niệm đem tầm mắt từ trên văn kiện nâng lên nhìn Tống Thanh Xuân, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Cô chắc chứ?"
"Vậy là anh ăn kiêng à? Hay không thích ăn?"
"Cũng được.
"
"Tôi biết rồi, Tô Đại! " Tống Thanh Xuân hoảng hốt nhìn về động tác tay của Tô Chi Niệm trong nháy mắt chợt ngừng lại.
Thôi xong rồi, cô rất hay thuận miệng, suýt nữa thì nói thành "Tô Đại Bài", anh đang nhìn cô, điều đó rõ ràng cho thấy anh đã nghe được hai chữ phía trước!
Tống Thanh Xuân đen lúng liếng mắt to, đảo quanh đảo quanh hai vòng, liền sau đó mặt mày cười đến rạng rỡ, đem chữ "Bài" suýt nói ra lái âm thành: "! Soái ca.
"
Sau đó không đợi Tô Chi Niệm có phản ứng liền "Rầm! " một tiếng, dùng sức đóng cửa, chuồn mất.
Đợi đến cánh cửa phòng ngủ cách vách truyền đến âm thanh đóng cửa, Tô Chi Niệm mới nghe thấy Tống Thanh Xuân vỗ vỗ ngực nói: "Cũng may là bản cô nương phản ứng kịp thời, nếu như bị anh ta biết, mình tự tiện đặt nhiều biệt danh cho anh ta như vậy! "
Tống Thanh Xuân dường như là không dám tưởng tượng tới hậu quả, thở hắt ra một tiếng