"Chỉ là không biết, nếu Tần Dĩ Nam biết được chuyện năm đó là nhận lầm người thì có thể sụp đổ hết hay không đây ?"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân vẫn không có phản ứng gì cũng không nóng nảy, ngược lại chớp chớp mắt, mang theo vài phần tò mò mà nghiêng đầu, mở miệng lẩm bẩm, nói : "...Nói như vậy thì tôi ngược lại vô cùng muốn nhìn một chút, nhìn dáng vẻ của Tần Dĩ Nam khi biết chân tướng một chút..."
Ngón tay Tống Thanh Xuân run lên, đột nhiên quay đầu lại, thờ ơ nhìn chăm chú Đường Noãn : "Đường Noãn, cô vẫn chưa xong hay sao ? Cô làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ gặp báo ứng gì đó sao ? Cô chán ghét tôi, nhằm về phía tôi, có thể không cần mỗi lần đều kéo thêm anh Dĩ Nam vào hay không !"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân lo lắng, cả người trái lại trở nên càng thêm lười biếng, nửa người cô dựa lên bình phong, nhẹ nhàng cười với Tống Thanh Xuân : "Như thế nào, đau lòng rồi sao ? Không phải cô đều nói không thích Tần Dĩ Nam hay sao ? Nếu khong thích, tôi đối với Tần Dĩ Nam như thế nào thì hình như không có quan hệ gì với cô mà, làm gì lại kích động như vậy ? Chẳng lẽ cô lại nghĩ một đường nói một nẻo, trong lòng vẫn không để xuống được sao ?"
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân lạnh nhạt quay đầu lại, có chút hối hận bản thân vừa nãy lại không khắc chế cảm xúc mà đáo lại câu nói kia của cô ta.
"Tống Thanh Xuân, thật không muốn giấu diếm nhưng hôm nay tôi nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam thích tôi như thế nào, muốn cho cô biết được hạnh phúc vốn cô có thể chạm tay đến lại bị chính Đường Noãn tôi đoạt đi, thì đó liền là hạnh phúc của tôi..." Đáy mắt Đường Noãn mềm mại đáng yêu lại xẹt qua vào tia sáng khác thường, ánh mắt nhìn Tống Thanh Xuân bỗng đột nhiên ngay lúc đó trở nên có chút lạnh lùng cùng rét lạnh.
Nếu không phải năm đó vì cô (Tống Thanh Xuân) thì có lẽ người đàn ông mà cô (Đường Noãn) thích kia cũng sẽ không đối với cô (Đường Noãn) tuyệt tình như vậy.
Cho dù đều đã qua nhiều năm nhưng nửa đêm cô vẫn sẽ mơ thấy, nơi má phải cô bị hắn đánh vẫn sẽ khắc sâu được nỗi đau tràn ngập, vẫn sẽ đau đến