Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm, dừng lại phút chốc mà nhìn về phía Đường Noãn.
"Cô đã nhận ra trong lời nói của tôi, là châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và Tần Dĩ Nam, như vậy thì chúng ta liền đánh cược một lần đi !" Đường Noãn đối mặt với Tống Thanh Xuân, nâng lên khóe môi, nụ cười nhìn có chút khó lường làm cho người khác đoán không ra được tới cùng trong đáy lòng cô đang đánh cái chủ ý gì : "Chúng ta liền đánh cược, hai người chúng ta trong lòng Tần Dĩ Nam thì người nào quan trọng hơn !"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, hơi hơi nheo lại, đáy lòng cô mơ hồ hiện lên một tia sự cảm không tốt.
"Tống Thanh Xuân, nếu cô đã không muốn đối mặt, vậy thì tôi đầy liền để cô hoàn toàn đối mặt..." Đường Noãn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói : "Không phải đều nói ở trước cánh cửa sống chết mà ra lựa chọn thì khẳng định là người đó trong đáy lòng là quan trọng nhất hay sao ?"
"Vậy chúng ta liền đem tới kích thích, nhìn xem trước sống chết thì Tần Dĩ Nam sẽ cứu người nào !" Đường Noãn nháy mắt, bỗng thoáng cái nhảy lên kích động, cả người giống như cực kỳ hưng phấn, theo đôi môi được tô son đỏ đẹp đẽ của cô mà lúc đóng lúc mở : "...Vậy nên, Tống Thanh Xuân, cô có dám cùng tôi chơi đùa một phen không ?"
"Không có hứng thú !" Đương nhiên Tống Thanh Xuân muốn biết được đáy lòng của Tần Dĩ Nam, cô và Đường Noãn thì người nào quan trọng hơn.
Mặc dù cô không biết trong lòng Đường Noãn đang nghĩ chủ ý gì nhưng mà cô biết rõ, nhất định đó không phải là ý kiến hay ho gì.
Hơn nữa còn là đối diện với sống chết...Tống Thanh Xuân không có dừng lại chút nào mà định nhấc cổ tay thoát khỏi trong tay của Đường Noãn, rời đi.
Nhưng mà hình như Đường Noãn đã dự đoán được cô sẽ có phản ứng giống như vậy nên sức lực trên tay đột nhiên tăng lên.
Trên mặt Tống Thanh Xuân xuất hiện một chút nghiêm túc : "Đường Noãn, tôi không có thời gian rảnh rỗi để cùng cô chơi đùa, cô buông ra !"
Đường Noãn không hé răng, chỉ lẳng lặng ở đó nhìn cô.
Khoảng chừng