Tô Chi Niệm hoàn hồn, không lạnh không nhạt đáp lại một câu: “Không có gì.
”
Sau đó lực chú ý của anh lại đặt ở thính giác, tiếng gió gào rít, tiếng tuyết rơi, tiếng còi xe, còn có! tiếng của cô, vì lạnh mà thi thoảng lại xoa xoa tay rồi hà hơi.
Đường Nặc gọi người phục vụ, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó lại gần cửa sổ, kéo rèm ra để lộ một khe hở: “Tuyết rơi lâu như vậy mà còn chưa dừng lại?”
Theo lời nói của Đường Nặc, đột nhiên anh thấp giọng mắng một câu, sau đó mang theo chút khó tin nói: “Vậy mà Tống Thanh Xuân vẫn chưa đi?”
“Cô ấy có phải bị ngốc rồi không, tuyết rơi nhiều như vậy, mà còn đứng ở đó, đúng là có đủ kiên nhẫn và nghị lực! ”
Đường Nặc nói, Tô Chi Niệm có thể nghe thấy tiếng hắt hơi liên tục của Tống Thanh Xuân.
Ngón tay của Tô Chi Niệm nắm văn kiện, mạnh mẽ tăng thêm lực.
Đường Nặc thở dài một hơi, làm như nhìn có chút không đành lòng, kéo rèm lại một lần nữa, miệng vẫn thấp giọng hỏi dò một câu: “Vì sao cậu không giúp cô ấy?”
Đường Nặc vừa nói xong, lại nghĩ đến mấy ngày trước, khi anh nhắc đến Tống Thanh Xuân, sắc mặt của Tô Chi Niệm đã có chút tức giận, liền ý thức được bản thân lại giẫm phải bãi mìn Tô Chi Niệm, vội vàng cười với Tô Chi Niệm một cái, lại nhìn đến văn kiện anh đang cầm trong tay, sau đó ngay lập tức đổi đề tài: “Đây là gì thế, thời gian gần đây cậu đang nhìn chăm chú! ”
Nói xong, Đường Nặc còn vươn cổ nhìn về phía văn kiện trong tay Tô Chi Niệm.
Đường Nặc cũng chưa nhìn được dù chỉ một chữ, Tô Chi Niệm đã giống như bị điện giật, mạnh mẽ khép văn kiện lại, sau đó không nói lời nào đứng lên, nghiêm mặt đi ra ngoài cửa quán cà phê.
Tô Chi Niệm vừa đi, vừa gọi một cuộc điện thoại, gọi người lái xe của anh đến cửa chính, sau đó đi xuống dưới lầu.
-
Tống Thanh Xuân vẫn đứng ở cửa, cô nhìn thấy anh lên xe, cũng vội vàng gọi một chiếc taxi.
Thành phố