Đêm nay tập đoàn Phong Nhuận tổ chức một buổi tụ hội nhỏ ở hội quán này.
Tô Chi Niệm chỉ đơn giản đi xã giao một vòng, sau đó nắm lấy cơ hội rút lui, đi về một nơi có vẻ khá yên tĩnh ở trên ban công.
Tuyết đã ngừng, nhìn qua cửa sổ, liếc mắt một cái, tất cả Bắc Kinh đều đã trở nên trắng xóa.
Thật ra đêm nay vốn là anh không muốn tham gia, nhưng anh lại nghe thấy Tống Thanh Xuân nói với lái xe taxi là: “Phiền anh bám theo chiếc xe biển số 00xx kia”, khi đó, anh nghĩ thế nào, sau cùng lại chọn đi vào trong hội quán này.
Cô là hội viên VIP ở hội quán này, chắc là bây giờ cô đang ngồi trên sofa trong đại sảnh để chờ anh xuất hiện rồi.
Đột nhiên, anh lại có chút tò mò, bây giờ người phụ nữ kia đang làm gì?
Tô Chi Niệm khoát tay lên chiếc ly chân dài, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó dồn tất cả lực chú ý vào thính giác.
Bên tai anh vang lên đủ loại âm thanh, tiếng phanh lại, tiếng tàu điện ngầm, tiếng xe lửa, tiếng máy bay, tiếng radio, tiếng nhạc! còn có đù kiểu giọng điệu nói chuyện của người khác.
“Tuyết rơi, lạnh thế này, em không muốn ra khỏi cửa, cho nên cuộc hẹn đêm nay hủy nhé, hôm nào nói sau! ”
“Chồng à, em đang đi nhanh ra trước cửa tàu điện ngầm rồi, anh đang chờ em ở đâu?”
“Em không nghĩ muốn chia tay với anh, anh cho em thêm một cơ hội có được không? Em thật sự không thể mất anh! ”
!
Nhiều âm thanh như thế, Tô Chi Niệm nghe đã lâu, lại không nghe thấy tiếng nói chuyện của Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm đợi một lát, không nghe được giọng của cô, nhưng lại nghe thấy ba chữ “Tống Thanh Xuân” kia.
“Trương tổng, vừa rồi lúc tiến vào trong hội quán, nhìn thấy một anh và một cô gái trẻ tuổi đứng nói chuyện ở cửa, dáng vẻ rất xinh đẹp, là ai thế? Tình nhân mới của anh sao?”
“Không phải, là người của Tống thị, con gái của Tống Mạnh Hoa, tên là Tống Thanh Xuân.
”
“Con gái của Tống Mạnh Hoa, cô ấy tìm anh làm gì?”
“Cô ấy không