Đúng vậy, bọn họ nên làm thế nào? Nhà họ Tống chỉ còn hai người phụ nữ là cô và chị dâu...!
Tống Thanh Xuân cũng trở nên hơi bất lực, cô nghĩ một hồi, sau đó liền nghĩ đến ...Tần Dĩ Nam.
Đây có lẽ chính là thiên tính của phụ nữ, sẽ luôn nghĩ tới người mình thích nhất ở trong đáy lòng vào thời khắc luống cuống nhất.
Càng huống chi, người Tống Thanh Xuân thích vẫn luôn bên cô từ nhỏ đến lớn, anh Dĩ Nam cùng đi qua rất năm tháng rất dài, bản thân cô luôn có tin tưởng vô điều kiện và ỷ lại vào anh.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền hơi ổn định lại tinh thần hỗn loạn, ngữ khí bình tĩnh, mở miệng với Phương Nhu, nói: "Chị dâu, bằng không em đi tìm anh Dĩ Nam thương lượng một chút trước đã? Anh ấy từng ở trong quân đội, nê cũng ít nhiều tiếp xúc qua một vài vụ án mưu sát, khẳng định có chủ kiến hơn chúng ta."
Phương Nhu còn đang nức nở không ngừng, đưa tay ra lau nước mắt, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Ngừng một lát, Phương Nhu lại hỏi: "Vậy, Thanh Xuân, em chuẩn bị khi nào thì đi tìm Dĩ Nam?"
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian, thốt ra: "Hôm nay."
Nói xong, cô liền cẩn thận dè dặt gấp lại phong di thư của Tống Thừa, nhét vào trong túi áo: "Hôm nay anh Dĩ Nam ở trong núi phía bắc thành phố, công ty bọn họ tính toán xây một sơn trang nghỉ dưỡng ở đó, anh ấy ở bên kia sát hạch, không biết khi nào trở về, hôm nay trời còn sớm, em trực tiếp lái xe đi tìm anh ấy."
Nói xong, Tống Thanh Xuân phân phó một tiếng với quản gia dưới lầu: "Chuẩn bị xe."
"Dạ, đại tiểu thư." Quản gia trả lời một câu, liền đi trước ngăn kéo đóng kín, bắt đầu lục tìm chìa khóa xe.
"Lái xe của chị đi, chiếc xe kia của em còn chưa đi bảo hành hằng năm, không lái ra khỏi thành phố được." Phương Nhu đã ngừng khóc, giơ tay lên, lau giọt lệ nơi khóe mắt, hít mũi một chút, mới mở miệng, giọng nói có chút rầu rĩ : "Chị đi lấy chìa khóa