Nhưng mặc dù như thế, cuối cùng Trình Thanh Thông vẫn là khó lòng phòng bị, chọc hỏa lên người.
Đó là sau khi hội nghị kết thúc, Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua hành trình của Tô Chi Niệm, buổi tối có một bữa tiệc, nhưng cô lại nghĩ tâm tình Tô Chi Niệm không tốt như vậy, có lẽ anh sớm về nhà với "người giấu ở trong hồi ức" của anh một chút thì tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn, do đó vào lúc thăm dò nói với Tô Chi Niệm về hành trình, thuận thế thêm một câu: "Tô tổng, vết thương của ngài vừa tốt lên, nếu không trước tiên đừng tham gia bữa tiệc, về nhà nghỉ ngơi sớm..."
Ai biết lời nói của cô còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm "rầm" một tiếng ném văn kiện cầm trong tay xuống, đứng lên từ trên ghế làm việc, chỉ nơi mình vừa ngồi, nói: "Có phải tôi nên gọi cô là Trình tổng hay không? Vị trí này nên để cho cô ngồi?"
Trình Thanh Thông bị dọa đến lập tức im bặt, cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
Tầm mắt lạnh buốt của Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó liền chỉ cửa phòng làm việc, mở miệng, trong giọng nói mang theo lệ khí nóng nảy: "Ra ngoài!"
Trình Thanh Thông gần như là vào một khắc anh lên tiếng đó, mí mắt cũng không chớp cái nào, liền xoay người nhanh chân chuồn ra khỏi phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, có lẽ là do vừa rồi Trình Thanh Thông nhắc đến hai chữ "Về nhà", Tô Chi Niệm lại cảm thấy tâm tình của mình càng thêm hỏng bét.
Hôm nay là cuối tuần, chắc người phụ nữ đó đã đi tìm Tần Dĩ Nam rồi?
Cô tỏ tình sao? Thành công, hay là đã thất bại?
Nếu thành công, không phải sẽ đang vui vẻ hẹn hò với Tần Dĩ Nam ư?
Nếu thất bại, không phải sẽ một mình trốn tránh ở nơi không người lén lút khóc lóc chứ?
Tô Chi Niệm giơ tay lên, chà xát mặt, liền uể oải lười biếng ngồi trở lại trên ghế làm việc, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, lại giơ tay lên, che lên mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, biến thành tối đen, đèn neon trong thành phố, một chiếc rồi một chiếc sáng lên.
Tô Chi Niệm yên tĩnh bảo trì tư thế kia, từ