Lúc nào thì đến phiên anh ta tới chỉ huy?
Hơn nữa, đưa Tống Thanh Xuân về nhà, cần anh ta dặn dò?
Biểu tình của Tô Chi Niệm đột nhiên trở nên hơi lạnh lùng, anh cũng không đợi Tần Dĩ Nam nói xong, trực tiếp kéo túi xách từ trong tay anh ta ra, ném một câu "Đi thôi" với Tống Thanh Xuân, liền dẫn đầu cất bước, đi về phía cảnh sát.
Trước khi Tống Thanh Xuân đuổi theo, quay đầu, nói với Tần Dĩ Nam nói: "Anh Dĩ Nam, tụi em đi trước."
Tần Dĩ Nam: "Trên đường chậm một chút, có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho anh."
Bước chân của Tô Chi Niệm đột nhiên ngừng lại.
"Vâng, gặp lại sau, anh Dĩ..."
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại, xoay người lại bước lùi bước chân về bên cạnh Tống Thanh Xuân, không chờ cô nói xong ba chữ "anh Dĩ Nam" kia, liền mở miệng hỏi: "Có thể đi chưa?"
Anh ném ba chữ kia ném có chút mạc danh kỳ diệu, trong khoảng thời gian ngắn Tống Thanh Xuân không phản ứng kịp, cô sững sờ một lúc, thấy tầm mắt của anh đang nhìn chằm chằm hai chân cô, sau đó mới hiểu được anh là có ý gì.
Cô trước động chân vừa rồi mềm nhũn không còn sức lực một chút, sau đó mới khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm, nói: "Có thể đi."
Mặt Tô Chi Niệm không biểu tình "ừ" một tiếng, lại nhìn qua chân cô hai lần, sau đó liền nhét túi xách của cô vào trong lòng cô, trực tiếp chặn ngang bế cô lên, không rên một tiếng liền đi tới thang máy.
Hai cảnh sát áp giải anh chàng chuyển phát nhanh, vội vàng theo kịp.
Chờ đến đoàn người đi hết, không khí trong phòng làm việc mới dần dần khôi phục như thường.
Có vài nữ đồng nghiệp trẻ tuổi bởi vì gặp Tô Chi Niệm, có vẻ hơi kích động không thôi, âm điệu nói chuyện vừa cao vừa hưng phấn.
"Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Tô Chi Niệm, người thật còn soái hơn trên hình nhiều!"
"Anh ấy thật khí thế, vừa rồi anh ấy lao ra khỏi thang máy, thời điểm đánh người, một tiếng hô tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn lại rất có mùi vị!"
"Tôi chính là thích đàn ông như vậy, nhìn thì lạnh như băng, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại