Nhưng cô ta không nghĩ tới, anh chẳng những coi thường sự tồn tại của cô ta, thậm chí cảm thấy cô ta giống như là một sinh vật rất phiền chán, trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Cô ta đợi anh như khi mới biết yêu, anh lại mãi mãi cũng ngược đãi cô ta gấp trăm ngàn lần.
Cửa công ty người đến người đi, cô ta biết chưa hẳn mọi người sẽ chú ý đến, nhưng cô ta vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng, mặt đều nóng lên, cô ta giống như là làm trộm, vội vàng chạy đi, sau đó trốn tránh ở sau một cột đèn đường, nhìn thấy Tô Chi Niệm đang cúi người cài dây an toàn cho Tống Thanh Xuân không biết ngồi lên xe từ lúc nào.
Hôm nay, cô ta giống như ở trong quán ăn vào đêm năm năm trước, lại tận mắt nhìn thấy cảnh tượng anh vì Tống Thanh Xuân phát điên đánh người.
Người đàn ông cô ta yêu có thể bộc phát ra săn sóc và nhu tình khiến cho tim người ta đập thình thịch, cũng có thể bộc phát ra khí phách và ngoan độc khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà, mặc kệ là săn sóc và nhu tình, hay là khí phách và ngoan độc, đều không có quan hệ gì với cô ta, đó đều là thuộc về một mình Tống Thanh Xuân.
Anh từng đối tốt với cô ta, tuy rằng loại tốt đẹp kia chỉ giới hạn ở chuyện anh chịu gặp mặt chào hỏi với cô ta, ngẫu nhiên bảo cô ta giúp đỡ mang đồ cho Tống Thanh Xuân.
Nhưng loại tốt đẹp kia, khởi nguồn là với Tống Thanh Xuân, lại là hủy diệt với Tống Thanh Xuân.
Sao cô ta có thể không hận, sao có thể không hận?
Lúc này cô ta càng hận, bởi vì cô ta chẳng những vĩnh viễn mất đi Tô Chi Niệm bởi vì Tống Thanh Xuân, ở trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô ta giống như cũng thua kém Tống Thanh Xuân !
Nếu như không phải cô ta vừa mới động lòng dạ hẹp hòi, ngăn cản Tần Dĩ Nam, sợ là Tần Dĩ Nam đã dùng thân chắn dao cho Tống Thanh Xuân?
Đường Noãn càng nghĩ, càng cảm thấy đáy lòng có một luồng khí khó mà bình tĩnh, ngay cả ánh mắt của cô ta cũng trở nên hơi trợn ngược, hoàn toàn không có chú ý đến Tần Dĩ Nam đã đi đến bên cạnh mình.
"Đường Noãn?" Tần Dĩ Nam gọi tên Đường Noãn, thấy cô ta không phản ứng, liền đưa tay ra chạm mặt cô