Câu nói này của Tô Chi Niệm thật là độc ác, tàn nhẫn đến khiến cô không biết nên đáp lại Trình Thanh Thông như thế nào.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, lại trầm mặc.
Ngày đó Tô Chi Niệm ở trong điện thoại nhắc nhở cô, cô đều nhớ từng câu rất rành mạch rõ ràng, hiện tại rõ ràng liền quấn quanh ở bờ môi của cô, nhưng cô lại không thể nào mở miệng được.
Trình Thanh Thông âm thầm cắn hàm răng nhiều lần, nỗ lực để nụ cười trên mặt mình bảo trì đoan chính và thân mật trước sau như một, tiếp tục mở miệng đánh vỡ một phòng an tĩnh: "Tống tiểu thư, xin hỏi cô chuẩn bị khi nào thì bắt đầu thu dọn đồ đạc? Cần tôi giúp đỡ không?"
Giọng nói cô ấy mở miệng vẫn là như vừa rồi, thân thiết êm tai, thậm chí còn chủ động đề xuất giúp đỡ cô, cô nên phải cảm tạ, không phải ư? Nhưng cô lại cảm thấy lời nói của cô ấy, giống như là vũ khí sắc bén, đâm Tống Thanh Xuân một thân chật vật khó chịu nổi.
Nếu như nói câu nói vừa rồi là cho cô lập tức rời đi, như vậy câu nói bây giờ, chính là rõ ràng đuổi khách đi...!
Hóa ra hợp đồng vừa đến kỳ, anh lại là khẩn cấp vội vã muốn đuổi mình đi như thế...!
Vốn rạng sáng cô liền có thể đi, sở dĩ vẫn luôn ở đến hiện tại, chính là vì gặp anh, nhưng lúc này Tống Thanh Xuân lại cảm thấy không cần thiết chờ đợi nữa, càng hoặc là, cô không có lý do gì để chờ đợi nữa.
Trên thế giới này, không có người nào không có sĩ diện, cô cũng không ngoại lệ.
Anh có thể gọi điện thoại bảo cô đi, nhưng lại cứ phái thư ký của mình tới thông báo cho cô...!Anh là sợ cô sẽ nương nhờ chỗ này không đi ư?
Sao một màn này lại giống như là trong tiểu thuyết, kim chủ phái tâm phúc của mình tới thay mình giải quyết tình nhẫn đã chơi ngán vậy chứ...!
Máu trên mặt Tống Thanh Xuân chớp mắt rút sạch không còn gì, cô cảm giác toàn thân của mình đều đang phát run, thậm chí cô cũng không dám nhìn Trình Thanh Thông một cái, sợ nhìn thấy cảm xúc