Tống Thanh Xuân cũng không biết rốt cuộc mình đang nổi nóng cái gì, trực tiếp kéo cửa nhà ra, không thèm đếm xỉa giơ những chiếc giày không biết có đủ một đôi không lên, ném một mạch vào trong thùng rác, sau đó liền lần lượt chuyển va ly đến sân.
Giống như Trình Thanh Thông nói, thật sự có chiếc xe Audi màu đen đỗ ở cửa sân, cô nhận ra người tài xế, là tài xế của Tô Chi Niệm.
Anh ta thấy cô đi ra, lập tức vội vàng xuống xe, tới đây muốn giúp cô lấy hành lý.
Tống Thanh Xuân thốt ra cự tuyệt, tài xế bỗng chốc ngây ngẩn, bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông đi ra phía sau Tống Thanh Xuân.
Trình Thanh Thông lắc lắc đầu với anh, tài xế này mới thu cánh tay duỗi ra kéo hành lý của Tống Thanh Xuân về.
Qua khoảng hai phút, xe taxi Tống Thanh Xuân gọi chạy tới, cô gõ cửa lái phụ của xe, ra hiệu tài xế xe taxi mở cóp sau, sau đó vẫn cố chấp cự tuyệt sự giúp đỡ tài xế của Tô Chi Niệm, một mình tốn sức lần lượt thả hành lý vào.
Tống Thanh Xuân mở cửa xe ghế sau ra, lúc đang chuẩn bị ngồi lên, Trình Thanh Thông lại gọi tên cô: "Tống tiểu thư..."
Động tác Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, nhưng không có quay đầu đi nhìn Trình Thanh Thông.
"...!Trước khi cô rời đi, Tô tổng còn có một câu nói bảo tôi chuyển cho cô."
Tống Thanh Xuân vẫn đứng hờ hững lạnh nhạt như thế, nhưng thân thể cô lại trở nên đặc biệt cứng đờ.
Trình Thanh Thông vẫn là bộ dáng mặt mỉm cười kia, câu chữ rõ ràng thong thả nói ra câu nói cuối cùng mà Tô Chi Niệm đã dặn dò cô, khó khăn và cực khổ nói ra hoàn chỉnh: "...!Tô tổng nói, sau khi hợp đồng kết thúc, giữa ngài ấy và cô liền không bất kỳ quan hệ nào, hy vọng có thể giống như trước, không liên quan lẫn nhau, không muốn dây dưa không rõ."
Dây dưa không rõ?
Đầu óc Tống Thanh Xuân có chút lờ mờ đứng tại chỗ khoảng năm giây, mới phục hồi tinh thần lại, đừng nói đôi câu vài lời đáp lại, ngay cả một ánh mắt đều không cho Trình Thanh Thông, liền cúi người ngồi vào trong xe taxi, dùng