Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 429


trước sau


Editor: May
Mộng vẫn luôn là mộng, cho dù lúc tỉnh mộng cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng mộng vẫn phải tỉnh lại, cuối cùng anh và cô vẫn phải tách ra.

Cho nên anh lại bắt đầu loại cuộc sống yên lặng bảo vệ kia, chỉ cần cô cần, anh sẽ xuất hiện, nhưng lại mãi mãi sẽ không để cho cô biết là anh đã xuất hiện.

Cũng giống như là đêm nay, cô đi quán bar, anh không yên tâm, anh tới đây theo, lại không hiện thân.

Trong trường hợp ồn ào náo nhiệt như thế, lọt vào tai anh, chỉ có tiếng khóc của cô.

Anh rõ ràng chính mình xuất hiện, sẽ lưu lại sơ hở, cuối cùng vẫn xuất hiện ở cạnh cô.

Cô uống say rượu, coi hiện thực thành mộng cảnh, cô tựa vào trên thân anh, anh biết chính mình nên đẩy cô ra, nhưng anh lại đưa tay ra ôm chặt lấy cô, thậm chí còn tỉnh táo nhìn chính mình trầm luân ở trong mộng của cô, thẳng đến khi Tần Dĩ Nam tới...!Anh mới nhanh chóng rời đi, trốn tránh đi.


Anh trọng thương mới khỏi, thân thể còn chưa hoàn toàn tốt.

Đứng yên tĩnh trong mưa lâu như vậy, vết thương trên bụng anh truyền tới đau đớn quen thuộc.

Anh biết chính mình nên phải về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn tham luyến nhìn phương hướng cô rời đi, chậm chạp không chịu động.

Không ai biết, sau khi anh phá vỡ bí mật kia từ năm năm trước, liền luôn luôn như vậy, một mình đứng ở trong bóng tối, yên tĩnh nhìn cô trong ánh sáng.

Tống Thanh Xuân say bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau tỉnh lại, chịu đựng nhức đầu khi say rượu, không thể tránh được bị Tống Mạnh Hoa răn dạy một trận.

Trước đây lúc còn Tống Thừa, cô còn có cái ô dù, hiện tại Tống Thừa không ở đây, trước giờ chị dâu Phương Nhu không dám ngỗ ngược Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân vẫn bị ông mắng đến khi Tần Dĩ Nam xuất hiện ở nhà họ Tống, mới chịu để yên.

Hôm nay là cuối tuần, không đi làm, Tần Dĩ Nam tới đây chính là muốn nhìn xem Tống Thanh Xuân say khướt tốt hơn chút nào chưa.


Trước khi Tần Dĩ Nam vào cửa, Phương Nhu lặng lẽ nói với anh, Tống Thanh Xuân đang bị mắng.

Lúc nhỏ, anh không ít lần cứu thoát Tống Thanh Xuân từ trong ma trảo của Tống Mạnh Hoa, cho nên sau khi anh chào hỏi Tống

Mạnh Hoa xong, liền nói với Tống Thanh Xuân: "Không phải nói muốn để anh theo em dạo phố ư?"
Sau khi say rượu, phản ứng của Tống Thanh Xuân cũng chậm nửa nhịp theo, trong một lúc cũng không hiểu ý tứ của Tần Dĩ Nam, khuôn mặt buồn bực chớp chớp mắt, trả lời một câu: "Cái gì?"
Tống Mạnh Hoa khiển trách: "Cái gì mà cái gì? Còn không mau đi sửa sang lại, con muốn để cho Dĩ Nam chờ con bao lâu!"
Tống Thanh Xuân bĩu môi, xoay người đi lên lầu thay quần áo.

Lúc đi xuống trên lầu, Tống Mạnh Hoa còn tự mình tiễn cô và Tần Dĩ Nam ra cửa, trước khi đi, Tống Mạnh Hoa còn nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam từ trên xuống dưới, đánh giá nhiều mắt, toàn thân đều là vừa lòng.

Tống Thanh Xuân bị dáng dấp kia của Tống Mạnh Hoa làm cho nổi da gà cả người, hiện tại cô thật sự cảm thấy Tống Mạnh Hoa càng già càng có thể làm ra mọi chuyện, trực giác nói với cô, bộ dáng thần bí hề hề này của ông khẳng định là đáng đánh chú ý không tốt nào đó, chẳng qua trực giác của cô cũng không có nói cho cô biết rốt cuộc Tống Mạnh Hoa đánh là cái chủ ý không tốt nào.

Trực giác của Tống Thanh Xuân không sai, Tống Mạnh Hoa thật sự đánh chủ ý, nhưng không phải là chủ ý không tốt.

Tối hôm qua khi Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân về nhà, người hầu và Phương Nhu đều ngủ, ông nửa đêm rời giường uống nước, đúng lúc bắt gặp Tần Dĩ Nam đang chăm sóc Tống Thanh Xuân, liền nói một tiếng tỉ mỉ chu đáo...!
Sau khi ông nhìn thấy một màn kia, liền đột nhiên cảm thấy, gần đây mình liều mạng muốn tìm chồng cho Tống Thanh Xuân, sao lại quên bên cạnh bọn họ có sẵn một người, một người chồng tốt hiểu tận gốc rễ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện