Edit: Dê Núi
Tống Mạnh Hoa càng mong muốn càng thấy Tần Dĩ Nam đáng tin, xứng đáng là người đàn ông cho Tống Thanh Xuân phó thác suốt đời.
Thậm chí ông còn đang cười híp mắt nhìn Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân rời đi, sau đó còn hỏi lão quản gia ở bên cạnh mình một câu: "Bác cảm thấy Dĩ Nam như thế nào?"
"Tần thiếu gia tính khí tốt, chững chạc, là một người đàn ông tốt." Lão quản gia trả lời.
Tống Mạnh Hoa gật đầu liên tục, trên mặt càng vui vẻ hơn.
Lão quản gia trước kia là trợ lý thân cận của Tống Mạnh Hoa, sau khi Tống Mạnh Hoa giao tập đoàn Tống thị cho Tống Thừa, cũng đi theo lui nghỉ ngơi, lão quản gia đi theo Tống Mạnh Hoa nhiều năm như vậy nên hiểu rõ từng cử động ông, nhìn Tống Mạnh Hoa cười cũng cười theo, sau một lúc lâu liền nhỏ giọng hỏi: "Lão tiên sinh muốn gả đại tiểu thư cho Tần thiếu gia sao?"
"Thật là cái gì cũng không gạt được bác." Tống Mạnh Hoa dừng chốc lát, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy có thích hợp không?"
"Đại tiểu thư cùng Tần thiếu gia là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, rất xứng đôi." Lão quản gia nói.
Tống Mạnh Hoa cũng nghĩ như vậy, nghe xong lời này liền cười ra tiếng, sau đó liền lắc đầu, thở dài nói: "Loại chuyện như vậy, không phải ta nghĩ là có thể thành, con bé Thanh Xuân hoàn toàn không có ý định kết hôn."
"Thật ra thì đại tiểu thư còn nhỏ, lão tiên sinh không cần gấp gáp như vậy."
Tống Mạnh Hoa nghe xong lời này, tâm tình lập tức trở nên nặng nề: "Tại sao có thể không nóng nảy, A Thừa đã không còn, tôi thật sự sợ Thanh Xuân cũng xảy ra chuyện, bây giờ nhớ lại chuyện hai tháng trước cũng vẫn còn sợ hãi, nghĩ mà sợ lợi hại.
.
.
.
.
."
Tống Mạnh Hoa nặng nề thở dài một cái: "Đến bây giờ, người định giết Thanh Xuân đều chưa bắt được, tôi thì mỗi lúc một già yếu không bảo vệ được nó.
.
.
.
.
.Nếu sớm biết đưa con bé về nhà họ Tống sẽ chịu nhiều khó khăn còn bị đuổi giết thì ban đầu cũng không nên bế con bé về nhà nuôi dưỡng.
.
.
.
.
.
Thật là hại con bé.
.
.
.
.
."
"Lão tiên sinh?" Lão quản gia đột nhiên ra tiếng, cắt đứt lời nói của Tống