Thì ra, Tô Chi Niệm viết lời tỏ tình nồng nàn mủi lòng này thực ra là dưới tình huống bị cô càn quấy ….
Nhưng vì sao anh muốn viết?
Rõ ràng anh không thích cô mà… Anh sợ cô khóc vì say rượu sao? Thế nhưng dưới tình trạng tỉnh táo lại nuông chiều cô không giới hạn, còn khi cô say khướt lại phát điên như thế.
Lúc Tống Thanh Xuân đang sửng sốt xuyên qua tai nghe cô nghe thấy Tô Chi Niệm người trong quá trình viết chữ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, thế nhưng lần viết này lại lặp lại lời cô bắt anh viết ra: “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân.”
Anh đọc bảy chữ này tốc độ rất chậm, như là sau khi viết xong một chữ thì mới đọc chữ tiếp theo.
Trong phòng tắm rất yên tĩnh, ngoài trừ tiếng nói trầm thấp êm tai và tiếng vang rất nhỏ của son môi viết lên vách tường “Lạch cạch,” thì không còn tiếng động nào khác.
Trong lòng Tống Thanh Xuân hiểu rõ Tô Chi Niệm nói câu kia không phải là đang nói cho bản thân mình nghe.
Nhưng cô đứng trước bồn rửa tay, nghe tiếng động nhỏ vụn vang ra từ đoạn ghi âm, đáy lòng trong thoáng chốc trở nên ấm áp, căng lên đầy ắp.
Tống Thanh Xuân không biết là thính giác của mình có vấn đề không, cô cảm thấy sau khi Tô Chi Niệm viết xong bảy chữ này, giọng điệu nói với cô trở nên mềm mại rất nhiều: “Đủ chưa?”
“Chưa đủ, chưa đủ, chưa đủ!” Cô say rượu nói liên tục ba lần, sau đó lại giống như vừa rồi kéo dài từ “Ừm” một lát, rồi nói thêm: “Còn phải viết tiếp một câu, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất.”
“Được.” Lúc này đây Tô Chi Niệm trả lời rất dứt khoát, không dừng lại giây nào đã bắt đầu viết lên vách tường, cũng giống như vừa rồi anh vẫn đọc ra lời anh đang viết.
Anh vừa viết xong cô lại mở miệng: “Tô Chi Niệm rất yêu Tống Thanh Xuân !”
Giọng anh rất nhàn nhạt: “Ừ…” một tiếng, rồi “Lạch cạch” tiếng son