Giọng nói anh quanh quẩn trong phòng tắm, trầm thấp có từ tính, đầu độc khiến đáy lòng cô dập dềnh bồng bềnh không ngừng.
Thậm chí trong giây phút này Tống Thanh Xuân cho rằng Tô Chi Niệm chính là đang tỏ tình với bản thân mình với giọng điệu tình cảm ẩn giấu trong chỗ sâu nhất chân thực nhất.
Đợi đến lúc Tống Thanh Xuân từ trong câu “Cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất” phục hồi tinh thần lại, tiếng động trong tai nghe thoáng qua có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Từ tất cả ồn ào va chạm nhau hỗn loạn trong tiếng động, Tống Thanh Xuân có thể đoán ra được mình say rượu làm ầm ĩ một phen rồi mệt mỏi, nằm trên giường Tô Chi Niệm ở bên cạnh và vỗ về dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Có lẽ nhiều khi cô đang ngủ mà Tô Chi Niệm đứng dậy rời đi cô liền tỉnh lại, lẩm bẩm kháng nghị không ngừng, lúc nào Tô Chi Niệm cũng sẽ vội vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cô: “Tôi ở đây, ngủ đi….
”
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thế giới trong tai nghe hoàn toàn yên tĩnh lại.
Qua ước chừng mười giây Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó có tiếng vang vụn vặt, như là anh đang dọn dẹp vất bẩn do cô nôn ra để lại.
Phía trước chắc là có cửa sổ, sau khi dọn dẹp phòng xong anh đóng cửa sổ lại, bên trong nghe có vẻ càng yên tĩnh hơn.
Từ tiếng động bên kia Tống Thanh Xuân có thể biết Tô Chi Niệm đi toilet, sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, chắc là tới bên cạnh giường.
Nói tóm lại trong tai nghe ngoại trừ tiếng ma sát hết sức tinh vi thì không có tiếng vang gì khác.
Ngay lúc Tống Thanh Xuân cho rằng mình đã ngủ say, sau khi say rượu gây ra tình cảnh gà bay chó sủa cũng đến hồi kết thúc, lúc cô muốn kéo tai nghe bên tai xuống thì nghe giọng rất nhàn nhạt của Tô Chi Niệm truyền tới: “Em nói, rốt cuộc tôi nên làm gì với em bây giờ?”
Nói xong bên trong tai nghe lại yên tĩnh một lúc lâu, sau đó chính là tiếng thở dài rất nhẹ nhàng của Tô Chi Niệm, rồi tiếp đó nữa anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Rốt