“Ngày 25 tháng 12 năm 2009, lễ giáng sinh, cô vì Tần Dĩ Nam khóc thật đau lòng, rơi lệ là cô, đau đớn lại là tôi, tôi rất muốn an ủi cô, cũng không dám tới gần cô, bởi vì tôi sợ, sợ tôi mưu đồ bất chính với cô, ảnh hưởng đến cuộc đời tốt đẹp của cô, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp, làm một số điện thoại không có bất kỳ trói buộc chứng minh thân phận, gửi cho cô một dòng tin nhắn, lễ giáng sinh vui vẻ, cô không trả lời, chẳng qua cũng không có việc gì, dù sao anh đã quen với chuyện cô không thèm chú ý.
”
“Ngày mùng 8 tháng 10 năm 2010, tôi ở Bắc Kinh chính thức đăng ký công ty, chọn ngày này, là bởi vì tôi và cô gặp gỡ là vào ngày mùng 8 tháng 10.
”
“Ngày mùng 5 tháng 4 năm 2011, phỏng vấn thư ký, thật ra rất không cần thư ký, bởi vì quen độc lai độc vãng, nhưng công việc càng ngày càng bận rộn, không có cách nào, tới phỏng vấn rất nhiều người, tôi lại chọn Trình Thanh Thông, nguyên nhân rất đơn giản, ngày đó Trình Thanh Thông tới phỏng vấn, mặc một cái váy ô vuông xanh mà Tống Thanh Xuân cũng có.
”
“Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2012, Tần Dĩ Nam đi tham gia quân ngũ, cô luôn chờ mail của anh ta, nhưng Tần Dĩ Nam lại chậm chạp không trả lời, thấy cô khổ sở, tôi cũng nhịn không được khổ sở theo, tôi nghĩ tôi là thật yêu cô yêu đến mức không thể tự giải thoát, đã bỏ mặc chính mình ở trong hắc ám và bẩn thỉu cả đời, cho nên mới sẽ phát điên, đánh cắp mật mã hộp thư của Tần Dĩ Nam, trả lời mail cho cô, sau khi nhận được mail cô rất vui vẻ, thấy cô vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ, tuy rằng chua xót và đau đớn, chỉ là cũng đã quen với đau đớn đó rồi.
”
!
“Ngày mùng 8 tháng 4 năm 2013, một năm này, tôi và cô 99 bức mail, cô không biết là tôi gửi, cô cho rằng