Không nhắc đến những đứa bé kia thì còn tốt, nhắc tới những đứa bé kia, cảm xúc của Tống Thanh Xuân liền trở nên càng kịch liệt.
Cô không phải không thừa nhận, Tô Chi Niệm mang cô đi xem những đứa bé kia, đích xác dao động tâm luôn rất muốn giữ lại đứa bé trong bụng kia.
Nhưng mà, thân là một người mẹ, cô càng không làm được chuyện giơ tay chém xuống giết chết con của mình!
Loại muốn hay không muốn này, đày đọa khiến toàn thân cô đều run rẩy lên theo, cô bỗng nhiên trở nên hơi tức giận Tô Chi Niệm, tức Tô Chi Niệm có thể dùng một động tác dễ như trở bàn tay như vậy, trực tiếp đâm vào trong nội tâm của cô, đánh vỡ kiên định của cô.
Tống Thanh Xuân biết rõ, lời nói của Tô Chi Niệm có đạo lý, nhưng trong lồng ngực giao chiến, khiến cho cô mở miệng, chính là phản bác lời nói của Tô Chi Niệm: "Vậy anh làm sao biết, con chúng ta sinh ra liền nhất định đáng thương như vậy? Con anh em ruột sinh ra, xác suất dị dạng rất lớn, nhưng không phải là trăm phần trăm, lỡ như đứa bé trong bụng em là tốt, vậy anh nói như thế nào?"
"Đình Đình, em cũng biết là lỡ như, sao em có thể xác định, chúng ta có thể là một phần vạn may mắn kia?"
"Vậy sao anh có thể biết chúng ta không phải là một phần vạn may mắn kia? Lại nói, em có thể chờ, chờ thai nhi trong bụng em lớn một chút, nhìn xem có phải có dị dạng hay không, đến lúc đó nếu như thật không có may mắn như vậy, vậy lúc đó em phá thai cũng giống nhau thôi!"
"Không thể!" Vừa rồi Tô Chi Niệm còn trò chuyện ôn hòa với Tống Thanh Xuân, ngữ khí bỗng chốc trở nên nghiêm khắc lên: "Đình Đình, em nghe đây, anh sẽ tuyệt đối không đáp ứng phương pháp này, em và anh đều rõ ràng, phá thai tổn thương thân thể, nhưng ở hai tháng đầu mang thai, phá bỏ đứa bé sẽ tổn thương cơ thể người mẹ ít nhất, theo thai nhi càng lúc càng lớn, lúc làm giải phẩu
nạo thai, nguy hiểm cho cơ thể người mẹ cũng sẽ gia tăng tương đối, mà thai nhi có dị dạng hay không, đại đa số đều là trong giai đoạn cuối mang thai mới có thể thấy được, thậm chí có khi sinh ra xong mới biết được, anh sẽ tuyệt đối không để cho em mang thai đến giai đoạn cuối, phát hiện thai nhi có vấn đề, lại đi làm phẫu thuật đâu! Quá nguy hiểm, không thể!"
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại cường thế bổ sung một câu: "Anh có thể không cần đứa bé, nhưng mà em, anh đều sẽ không để cho em chịu đựng một chút xíu nguy hiểm nào đâu! Cho nên ý nghĩ này, em nghĩ cũng đừng nghĩ! Tuyệt đối không thể, không có cửa đâu!"
Tô Chi Niệm kiên quyết, khiến cho Tống Thanh Xuân trở nên càng nóng nảy: "Dù có nguy hiểm, đó cũng là em nguy hiểm, càng huống chi, anh không phải em, anh không thể làm quyết định thay em, chuyện của em, em muốn tự làm chủ, dù sao thứ tư tuần sau em cũng không đi Thượng Hải nạo thai đâu! Muốn đi anh tự mình đi! Muốn làm hung thủ giết người anh tự mình làm! Đánh chết em cũng sẽ không đi!"
"Đình Đình, anh biết em khổ sở, anh cũng rất khổ sở, nhưng chúng ta không thể dùng khổ sở làm tùy hứng!"
"Em không phải tùy hứng, Tô Chi Niệm, con không có ở trong bụng của anh, anh không hiểu, vì đứa bé này, em bằng lòng dùng sinh mệnh em đi đánh cuộc!" Nước mắt chảy xuôi của Tống Thanh Xuân càng mãnh liệt hơn, cô giống như là đang nói cho chính mình, rất chắc chắn, lại thêm một câu: "Em mặc kệ, hiện tại em nhất định muốn giữ đứa bé này, em chính là muốn đánh cuộc một lần! Cho dù chết, em cũng muốn đánh cuộc!"
"Vậy anh thì sao?" Nếu so sánh với ngữ khí kịch liệt của Tống Thanh Xuân, âm điệu của Tô Chi Niệm, có vẻ đặc biệt nhỏ nhẹ: "Đình Đình, em vì đứa bé này, bằng lòng đi chết, vậy anh thì sao? Em có nghĩ cho anh không, anh có thế mất đi bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể mất đi em.
".