Một câu nói qua loa của Tô Chi Niệm, khiến cho cảm xúc kích động của Tống Thanh Xuân, trong phút chốc liền yên tĩnh trở lại.
"Đình Đình, vào một khắc anh biết em mang thai, em biết anh oán trách chính mình bao nhiêu khong? Anh oán anh lúc trước đã quá xúc động, oán anh ngày hôm sau không nghĩ dặn em uống thuốc, hiện giờ trên người em chịu đựng những hành hạ không nên chịu đựng này, đều là anh cho, anh đã khiến cho em tổn thương, anh không thể tiếp tục để cho em lại tổn thương nữa."
"Đứa bé này, hiện tại phát bỏ, em sẽ đau, sẽ rất đau, nhưng sau đó, sẽ luôn tốt hơn, tốt hơn sau khi để thai nhi có vấn đề sinh ra, sẽ hành hạ cả đời."
"Đình Đình, anh thừa nhận anh không yêu đứa bé này như em, bởi vì đối với anh mà nói, em còn muốn quan trọng hơn nó rất nhiều, nếu như để cho anh lựa chọn, anh sẽ không chút do dự lựa chọn em, vứt bỏ nó."
"Cho nên, Đình Đình, anh thật không làm được, biết rõ hiện tại em quyết định là sai, còn theo em tiếp tục sai, anh không muốn nhìn thấy cả đời của em đều thống khổ vì một đứa bé không khỏe mạnh."
"Thứ Tư tuần sau, anh theo em đi Thượng Hải, đó không phải Bắc Kinh, không có ai biết được, toàn bộ hành trình anh đều sẽ theo bên cạnh em...!Chúng ta phá bỏ đứa bé này, được không?"
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được khóc ra tiếng, cô rõ ràng cảm giác được tâm mình chấn động rất lợi hại, mỗi một câu của anh, cô liền giống như bị người đâm một dao, đau đớn sắc bén một chút.
Thời điểm trước kia, cô luôn nghe người ta nói, tình mẹ rất vĩ đại, nhưng cô không hề biết, rốt cuộc tình mẹ vĩ đại tới mức nào, thẳng đến lúc này, cô mới rõ ràng, tình mẹ vĩ đại ở chỗ có thể vì đứa con, vô tư hiến dâng ra tất cả.
Cũng giống như hiện tại, cô biết, Tô Chi Niệm nói đều rất đúng, cô nên phải làm theo lời anh nói,