Đường Noãn vừa được tài xế xe taxi ôm lên xe, liền hôn mê đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đêm đã khuya, trong phòng bệnh rất an tĩnh, đèn chân không sáng ngời, chiếu vách tường sáng tỏ chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng, sững sờ một lát, bỗng nhiên liền giơ tay lên sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, đã không còn loại đau đớn thấu xương kia, hết thảy an tĩnh bình thường.
Vậy con của cô...!Đường Noãn đột nhiên liền ngồi dậy từ trên giường.
Tiểu y tá ngồi ở chỗ không xa, bị động tác đột ngột của Đường Noãn làm bừng tỉnh, cô ta vuốt mắt, ngữ khí hàm hồ hỏi: "Tiểu thư, cô..."
Lời của tiểu y tá còn chưa nói hết, liền bị Đường Noãn nôn nóng cắt đứt: "Con tôi sao rồi? Con tôi có còn không?"
"Tiểu thư, cô đừng kích động, đứa bé của cô vẫn còn." Tiểu y tá cười ôn nhu, đứng lên từ trên ghế sofa, đi tới đối diện mép giường bệnh: "Hiện tại thân thể của cô có chút yếu, phải nghỉ ngơi, vết thương trên người, có nhiều chỗ rất nghiêm trọng, nhưng không có thương gân động cốt, bác sĩ kiến nghị cô không được dùng thuốc, bởi vì sẽ có kích thích với đứa bé trong bụng, nhưng phải uống thuốc dưỡng thai, bởi vì buổi chiều động thai khí..."
Tiểu y tá vừa nói, vừa đưa thuốc cho Đường Noãn.
Đường Noãn lau mồ hôi lạnh bị dọa toát ra trên trán, không lên tiếng, nhận lấy thuốc liền dùng nước uống xuống, thẳng đến khi đưa trả lại cho tiểu y tá ly nước, mới dùng ngữ khí rất nhẹ mở miệng nói một câu cảm ơn.
Đường Noãn mê man thời gian rất dài, không có một chút buồn ngủ, tiểu y tá canh giữ mình ngồi ở trên ghế sofa, luôn luôn ngủ gật.
Đường Noãn dựa vào ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, trong đầu không cầm lòng nổi liền hiện ra cảnh chiều hôm đó, Hoàng phu nhân đánh cô đánh kịch liệt như vậy, thậm chí chung quanh còn vây xem rất nhiều người, những thứ kia vốn nên trở thành ám ảnh nơi đáy lòng cô, những những quyền đấm cước đá và châm chọc khiêu khích kia, giống như hoàn toàn không phải rơi ở trên người cô, tất cả hình ảnh cô bị đánh liền giống như