"Xe tải lớn hoàn toàn không có đụng lên xe của chúng ta, xe đó đụng lên hàng rào bảo vệ, tài xế xe tải bị thương, vì sao anh cũng bị thương giống y như vậy theo?"
"Không chỉ là một lần, còn có lúc trước anh Dĩ Nam bị chậu hoa đập thương, trên đầu anh cũng có vết thương...! Tuy rằng qua rất lâu, có một số việc, em không dám hoàn toàn xác định, nhưng vết thương của anh và vết thương của anh Dĩ Nam gần như là giống nhau như đúc ..."
"Cho nên, Tô Chi Niệm..." Tống Thanh Xuân hơi dừng lại một chút, bình ổn hô hấp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại mắt của Tô Chi Niệm, gằn từng chữ nghiêm túc hỏi: "Sao anh ở cách xa như vậy, nhưng lại vẫn có thể nghe thấy tiếng của em?"
"Còn nữa, vào lúc em khóc thương tâm muốn chết, sao anh lại có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi, còn không để cho em phát hiện?"
"Vào lúc người khác bị thương, sao anh cũng bị thương theo giống y như vậy?"
Theo lời Tống Thanh Xuân nói xong, trong thư phòng rơi vào một mảnh an tĩnh kỳ lạ.
Tô Chi Niệm không chút nhúc nhích ngồi ở trên ghế sofa, nhìn lại Tống Thanh Xuân, thật lâu sau cũng không có mở miệng nói chuyện.
Tống Thanh Xuân không thúc giục hỏi, chỉ nhìn lại anh, kiên nhẫn chờ đợi.
Hình ảnh giống như là dừng lại, an tĩnh không tiếng động một hồi lâu, Tô Chi Niệm mới nhẹ nhàng chớp chớp mí mắt, chậm rãi động thân thể, ngắm nhìn chung quanh một chút, giống như là đang tìm kiếm cái gì.
Sau đó vào lúc Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi thăm anh tìm cái gì, mắt Tô Chi Niệm bỗng nhiên híp lại, Tống Thanh Xuân vốn ngồi ở trước mặt anh, chuẩn bị mở miệng nói chuyện , làn môi lại khép lại, người chậm rãi đứng lên từ trên ghế sofa, đi qua bàn sách.
Cô đứng ở trước bàn sách, lấy một cây bút một chồng giấy trắng, quay trở lại ghế sofa lần nữa, ngồi ở chỗ cô vốn đang ngồi, cúi người, liền cầm lấy bút, viết chữ lên giấy.
"Tôi