"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam ngừng động tác thu dọn đồ đạc, quan tâm nhìn tới: "Sao sắc mặt khó coi như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần." Trình Thanh Thông vội vàng lắc lắc đầu với Tần Dĩ Nam, viện cớ lung tung qua loa tắc trách: "Buổi tối tụ họp với bạn bè, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút liền không có việc gì."
Tần Dĩ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, tinh thần căng thẳng rõ ràng giãn ra rất nhiều: "Vậy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
Trình Thanh Thông kéo khóe môi một chút, gật đầu.
Vào lúc Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng ngủ ra, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên lại gọi cô lại: "Trình..."
Có lẽ là không quen gọi tên cô lắm, giữa chừng hơi hơi vấp một cái: "...!Thanh Thông, em thật không có việc gì chứ? Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh, công tác ngày mai của anh, có thể hủy bỏ hết."
Trình Thanh Thông đưng lưng về phía Tần Dĩ Nam, dừng bước lại, một loại hổ thẹn nói không nên lời, dánh thẳng vào đáy mắt cô khiến cho có chút phiếm chua.
Cô nắm tay nắm cửa, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên trắng bệch ra.
Anh cưới cô, tuy rằng không phải bởi vì tình yêu, nhưng mà sau khi kết hôn, cô có thể cảm giác ra được, anh luôn đang nỗ lực đi làm một người chồng tốt.
Cô mang thai, anh chưa từng để cho cô giặt quần áo, anh và cô không có ngủ cùng phòng, nhưng đồ lót của cô đều là anh giặt giúp cô.
Anh biết thai phụ cần dinh dưỡng, lúc không bận, sẽ về nhà sớm một chút, nấu cho cô đủ loại canh dinh dưỡng.
Thậm chí còn có một lần, bởi vì cô có công việc chưa xử lý xong, anh bảo cô đi ngủ sớm, bởi vì chuyên nghiệp không phù hợp, anh vừa tra baidu vừa xử lý, ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, anh giúp cô làm xong tất cả, mà anh nằm sấp ở trên bàn viết, khuôn mặt mỏi mệt ngủ thiếp đi.
Trình Thanh Thông nỗ lực hít sâu mấy hơi, mới bức trên mặt mình nâng lên nụ cười nhàn nhạt,