"Không cần ..." Trình Thanh Thông gần như là liền lắc đầu cự tuyệt vào một giây giọng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, sau khi nói xong, cô giống như ý thức được phản ứng của mình quá mức mãnh liệt, có chút áy náy cười với Tần Dĩ Nam: "...!Tôi là nói, để cho bọn họ tới đưa cơm cho tôi thì không được tốt lắm đâu, tôi có chút không quen, hơn nữa cơm trong công ty rất tốt, tôi có thể ăn ở trong công ty."
"Vậy cũng được." Tần Dĩ Nam cười ôn nhu với Trình Thanh Thông, chậm rãi kéo cửa lại.
Vào một giây cửa sắp đóng kin, Trình Thanh Thông đột nhiên lên tiếng: "Tần Dĩ Nam."
"Hả?" Tần Dĩ Nam đẩy cửa ra một kẽ hở nhỏ.
"Cái đó..." Trình Thanh Thông động môi, ở dưới cái nhìn chăm chú của Tần Dĩ Nam, lời nói đã đến bờ môi, không cốt khí lại nuốt về trong bụng, cô miễn cưỡng kéo một nụ cười với anh: "...!Cám ơn, ngủ ngon."
Tần Dĩ Nam cười nhẹ một tiếng, không lên tiếng, giúp Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo một tiếng vang "cạch", Trình Thanh Thông lảo đảo lui về sau mấy bước, liền ngơ ngẩn ngồi ở trên mép giường.
Vừa rồi suýt nữa, suýt nữa cô liền muốn nói một câu thực xin lỗi với anh, thẳng thắn chuyện cô đã lừa dối anh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào lấy hết dũng khí, cô sợ biết sau khi anh chân tướng, liền ly hôn với cô, tuổi của cha mẹ cô đã rất lớn, tâm đã gánh hơn nửa đời người cho cô, cô thật ...!Nhưng mỗi ngày cô trôi qua rất thấp thỏm rất bất an, lời nói dối của cô giống như một con dao treo ở trên đầu cô, giống như có thể sẽ rơi xuống vào bất cứ lúc nào, hung hăng chặt đứt cần cổ của cô, nhất là khi cô đối mặt với sự quan tâm của Tần Dĩ Nam với cô, lúc anh chăm sóc cô, cô liền cảm thấy chính mình quá hư ...!
Có thể là gánh vác đè ép ở trong lòng quá nặng, Trình Thanh Thông nghĩ đi nghĩ lại, liền một mình ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Khóc khóc, đáy lòng cô liền hiện ra một ý nghĩ.
Thẳng đến lúc này, cô mới phát hiện, người là không thể