Anh tuyệt đối là đứt gân não, nghĩ tìm cô ta giúp mình chứng minh!
Đây rõ ràng cho thấy càng bôi càng đen, hiểu lầm cũng trở nên càng ngày càng sâu, anh đã sắp rửa không sạch chính mình!
Tô Chi Niệm âm thầm mắng chính mình một tiếng ngu xuẩn, quay đầu, giơ ba ngón tay lên với Tống Thanh Xuân, liền thề độc: "Đình Đình, anh cam đoan mỗi câu anh vừa nói đều là thật, nếu như có nửa câu giả dối, trời đánh.
.
."
Lời thề độc của Tô Chi Niệm vừa nói đến một nửa, Tống Thanh Xuân liền giơ tay lên, nắm chặt ba ngón tay anh giơ lên, cắt đứt lời nói của anh: "Em tin anh."
Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tống Thanh Xuân, quan sát cẩn thận vẻ mặt cô, xuyên qua tay nắm tay với cô, đọc được suy nghĩ chân thật nhất ở đáy lòng cô.
Tống Thanh Xuân giống như là biết tính toán trong lòng anh, không cho anh chút cơ hội nào để thăm dò suy nghĩ trong lòng của cô, nhanh nhẹn rút tay đi, liền vòng qua thân thểTô Chi Niệm, đi về phía người phụ nữ ngồi trên sofa.
Hôm nay cô ra cửa, đưa quà sinh nhật cho Tần Dĩ Nam là một chuyện rất quan trọng, chẳng qua chuyện quan trọng nhất, chính là tới phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Ngay từ lúc trước khi tới, cô liền đã đoán được chính mình rất có thể sẽ nhìn thấy hình ảnh ái muội Tô Chi Niệm và người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo.
Sở dĩ cô biết, là bởi vì, người phụ nữ này ở dưới tình huống Tô Chi Niệm không có phát hiện được, ám chỉ với cô.
Nói chính xác, không phải ám chỉ, mà là khiêu khích.
Vào ba ngày trước, lúc cô thu dọn quần áo Tô Chi Niệm để đi giặt, phát hiện từ trong túi âu phục của anh một cái son môi đã dùng qua.
Chẳng qua, Tống Thanh Xuân ngược lại không giống như người phụ nữ khác, phát hiện được đồ của người phụ nữ khác trong túi người đàn ông của nhà mình, sẽ cực kỳ hoảng sợ, mất bình tĩnh, ngược lại cô rất bình tĩnh, bởi vì đáy lòng cô hiểu rõ Tô Chi Niệm là tuyệt đối không thể có cái gì với người phụ nữ khác.
Tướng mạo Tô Chi Niệm rất tốt, có nhiều tiền, tự nhiên sẽ là đối tượng mà vô