Vết son môi ở vào phía sau lưng áo sơ mi của Tô Chi Niệm, tuy rằng Tống Thanh Xuân không tận mắt nhìn thấy rốt cuộc vết son môi đó đã in lên như thế nào, nhưng đáy lòng cô lại có thể nghĩ được bảy bảy tám tám, có lẽ là người phụ nữ đó bôi lên vào lúc Tô Chi Niệm không chú ý.
Khiêu khích cô một lần hai lần, cô có thể khoan dung, nhưng khiêu khích cô năm lần bảy lượt như vậy, tính là chuyện gì?
Càng quan trọng là, lại có thể lén lén lút lút hôn người đàn ông của cô! Trải qua sự cho phép của cô chưa?
Lão hổ không phát uy, xem cô như mèo bệnh ư?
Tống Thanh Xuân chợt phát hỏa, cầm lấy kéo, cắt áo sơ mi thành mảnh vụn, ném vào trong thùng rác, sau đó nhanh chóng liền quyết định tới công ty một chuyến, gặp người phụ nữ liên tục khiêu khích cô ba ngày đó!
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt người phụ nữ kia, thu hồi tinh thần của mình.
Tình địch gặp nhau, bình thường đều là trước yên lặng không tiếng động đánh giá đối phương, sau đó lặng lẽ so sánh đối phương với mình một chút.
Mà Tống Thanh Xuân, đừng nói đánh giá, đến nhìn thẳng cũng không có liếc mắt nhìn người phụ nữ đó, gọn gàng liền mở miệng ném một câu: "Nơi này không có chuyện của cô, cô có thể đi."
Người phụ nữ kia nghiễm nhiên là không nghĩ tới câu nói đầu tiên Tống Thanh Xuân mở miệng lại là câu đuổi khách!
Đáy mắt rõ ràng chợt hiện lên một tia kinh ngạc, chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, cô biếng nhác nhục cảm nằm trên ghế salon, tay khoát lên trên hai đùi trắng nõn của mình, mang theo vài phần dụ hoặc ma sát da thịt của mình, không có chút dấu hiệu nào, liền giống như là không nghe thấy lời nói của Tống Thanh Xuân, hướng tầm mắt về phía Tô Chi Niệm, bày ra một bộ dáng ý tứ chờ Tô Chi Niệm định đoạt.
Nói là định đoạt, nhưng trên mặt người phụ nữ kia ngược lại lộ ra một chút thần thái khinh thường, giống như đang không tiếng động trào phúng Tống Thanh Xuân.
Trên thực tế, người phụ nữ đó cũng thật sự là đang giễu cợt Tống Thanh Xuân, cô đuổi cô ta đi có ích