Thời điểm Tùy Phong đánh đàn piano đặc biệt chăm chú, liên tục cắt qua mấy bài, lúc đầu Trang Uẩn cũng rất chân thành lắng nghe, càng về sau lại càng không biết anh đang nghe tiếng đàn, hay là đang nhìn Tùy Phong đánh đàn piano nữa.
Dù sao chờ đến khi chính anh lấy lại tinh thần, ánh mắt của anh đang rơi trên người Tùy Phong không nhúc nhích, ngón tay linh động của hắn, nửa khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.
Lúc Tùy Phong đột nhiên quay đầu, nháy mắt với anh một cái, Trang Uẩn nhịn không được sờ mặt mình một chút, nhiệt độ trên mặt tăng cao, anh nghĩ mình hẳn là đang đỏ mặt.
Trang Uẩn không nghĩ tới một thằng con trai hơn hai mươi tuổi đầu như mình, vậy mà lại đỏ mặt khi nhìn một nam sinh khác nhỏ tuổi hơn mình.
Tùy Phong đàn xong một khúc này, mới dùng âm khí nói bên tai Trang Uẩn, “Vẻ mặt vừa rồi của anh, giống như đang mời em hôn anh vậy.”
Hô hấp của Tùy Phong đánh vào trên cổ anh, khiến anh hơi co rúm lại, dừng một hồi, mới phản ứng lại, trừng Tùy Phong một chút.
Rõ ràng trước đó cho dù Tùy Phong có ở riêng một chỗ với mình, hay là đang ở bên ngoài, đều rất tri kỷ, rất ôn nhu, tại sao sau khi biểu lộ tình cảm xong lại ngay lập tức như đổi hồn, nói gì cũng nhiều, còn luôn vô tình hoặc cố ý trêu chọc dụ dỗ.
“Bộ dáng anh trừng em, cũng rất đẹp.“
“10 ngày trước đó, dáng vẻ của cậu ở trước mặt tôi đều là giả vờ.” Trang Uẩn không chút lưu tình vạch trần, “Nếu lúc trước cậu nói chuyện với tôi như thế này, tôi hẳn sẽ không quan tâm đến cậu.”
Tùy Phong không cần mặt mũi dựa tới, “Trước đó em muốn đối xử với anh thật tốt, hiện tại em muốn nói chuyện với anh thật tốt. . . . . Dáng vẻ bạn trai mà anh muốn, em đều có thể.“
“Cậu biết dạng bạn trai mà tôi muốn?”
“Giống như em. Lúc nãy em đã nói rồi, chúng ta là một đôi trời sinh.” Tùy Phong lại cọ xát, tay không thành thật khoác lên vai Trang Uẩn, “Em sẽ đối xử với anh thật tốt, trừ anh ra thì sẽ không nhìn ai khác, trong lòng cùng trong mắt em đều chỉ có một mình anh, vĩnh viễn không đào tường. Thời điểm anh muốn ăn tôm, em sẽ lột giúp anh, thời điểm anh không muốn ăn bánh gatô, em sẽ giúp anh ăn hết.“
Tùy Phong nói một đoạn tâm tình, nói đến đây lại đột nhiên dừng lại một hồi, hơi nhăn lại, “Quan trọng nhất là, bố mẹ em đều đã biết anh, anh không cần phải phiền não vì gia đình của em, nếu như người trong nhà của anh không thể giải quyết, vậy thì mọi chuyện cứ giao cho em, nếu như anh đau lòng. . . . .“
Tùy Phong vứt ra ánh nhìn đầy mê hoặc, “Chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng.”
Lúc nghe Tùy Phong nói những lời tâm tình kia, Trang Uẩn có chút cảm động, mặc dù nghe rất êm tai, song khi hắn nhấc đến bố mẹ của hắn, cả người Trang Uẩn vẫn sợ đến ngây người.
“Cậu đã bộc lộ với bố mẹ rồi? !”
“Mẹ em là người nước B, bố em đã sớm chuyển đến nước B sinh hoạt, tư tưởng của bọn họ rất cởi mở.” Tùy Phong nói, “Em nói với bọn họ em thích một người con trai, anh ấy đang ở thành phố C Trung Quốc, em muốn về nước học tập rồi theo đuổi anh ấy, sau đó bọn họ liền thả em trở về, em còn cho bọn họ nghe anh hát, mẹ em nói giọng của anh rất êm tai.”
Trang Uẩn nghe xong liền sửng sốt một chút, “. . . . . Chỉ đơn giản như vậy?”
Tùy Phong do dự một giây sau, nặng nề gật đầu.
“Cậu quá qua loa rồi. . . . . Cũng không biết sau khi về nước có thể gặp được tôi hay không, tôi cũng không nhất định coi trọng cậu, lui thêm một bước nữa mà nói, có lẽ tôi đã có bạn trai rồi.”
“Nhưng sự thực khi em gặp anh, anh cũng đâu có bạn trai, anh cũng coi trọng em mà.”
“Ai coi trọng cậu?” Trang Uẩn vô thức phản bác.
“Là em nhìn trúng anh.” Tùy Phong rất thẳng thắn.
Trang Uẩn lại đột nhiên trầm mặc.
Tùy Phong khẽ giật mình, vội vàng nói, “Nếu như anh không thích em nói như vậy, có thể nói với em.“
Trang Uẩn lắc đầu, trong lòng của anh trăm mùi lẫn lộn. Phát hiện giữa người với người không thể nhất chính là tương đối.
Lúc trước anh ở bên Mỗ Quân, cũng chỉ video mấy lần