Buổi chiều, Trang Uẩn nhận được điện thoại Tịch Gia Văn gọi đến, nói y phải đi.
Bởi vì vào ngày nghỉ em trai y bị thương ở chân ngoài ý muốn, người trong nhà không yên lòng để một mình y trở về trường, thế là Tịch Gia Văn cố tình xin nghỉ một ngày để lái xe đưa đến đây.
Tịch Gia Văn ở trong điện thoại còn nói với Trang Uẩn, em trai của y đang ở tòa nhà 11 phòng 301, “Nếu như cách ký túc xá của cậu không xa, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc em ấy một chút nhé, tính cách của em ấy rất quái gở, có chuyện gì khó làm, cũng không biết lái miệng nhờ người khác giúp đỡ.”
Tòa nhà 11, không phải cùng một tòa nhà với Tùy Phong sao, Trang Uẩn nghĩ thầm, thế là liền đáp ứng, “Chếch đối diện chỗ tôi, không xa.”
Từ trong miệng Tịch Gia Văn biết được, em trai y gãy xương, thương cân động cốt (1) một trăm ngày, xem ra một học kỳ sẽ rất bất tiện, nhất là khi leo cầu thang, hay leo lên giường, đều là cả một vấn đề.
Tịch Gia Văn gửi số điện thoại di động của em trai y cho Trang Uẩn, để dễ dàng liên hệ. Trang Uẩn kỳ thật cũng không muốn qua lại với người xa lạ cho lắm, nghĩ nửa ngày, cảm thấy cứ gọi điện thoại tới như vậy có quá đột ngột hay không? Ngẫm nghĩ một chút, chỉ gửi một tin nhắn qua, xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần.
Cậu khỏe, tôi là bạn của anh trai cậu, học chung một trường với cậu. Anh trai cậu nhờ tôi tận lực chăm sóc cậu vào lúc cậu đang bị thương, nếu cậu cần trợ giúp gì đó, có thể gửi tin nhắn cho tôi.
Mặc dù Tịch Gia Văn nói tính cách em trai y rất quái gở, nhưng anh nghĩ, không đến nỗi ngay cả quan hệ với bạn chung phòng cũng không có chứ, chút sinh hoạt thường ngày, tất nhiên người cùng một ký túc xá vẫn dễ dàng trợ giúp hơn một chút.
Một lát sau, Trang Uẩn nhận được hồi âm của đối phương: Không cần, cám ơn.
Thật đúng là. . . . .
Có điều Trang Uẩn ngẫm lại, cũng bình thường. Đổi lại là mình, có lẽ cũng là thái độ như vậy.
Buổi chiều lúc trở lại quán trà sữa làm việc, Thẩm Di Châu thấy anh liền nói, “Cảm giác anh không giống hôm qua lắm nha!”
Trang Uẩn chột dạ một chút, cũng không biết chột dạ cái gì, “Không giống chỗ nào?”
“Ừm,” Thẩm Di Châu ngẫm nghĩ, “Có thêm thần thái rồi? Em không hình dung rõ ra lắm.”
Trang Uẩn vô thức sờ lên mặt mình, rõ ràng như vậy sao. . . . . Vì sao bản thân anh lại không cảm thấy.
Thời điểm không có khách, Trang Uẩn ngồi bên quầy, gửi tin nhắn Wechat nói chuyện phiếm với Tùy Phong, nói nhăng nói cuội nửa ngày, kỳ thật hoàn toàn không nói chuyện gì đứng đắn, vậy mà cũng không thấy chán.
Phong: Buổi tối anh muốn ăn gì (chuột túi nhảy)
Trang Uẩn: Buổi tối hai người cùng phòng sẽ về, có lẽ sẽ ăn cơm cùng bọn họ.
Phong: (Ali nước mắt lưng tròng (2))
Phong: Em mới bày tỏ xong, anh liền vứt bỏ em sao (cắn góc chăn)
Trang Uẩn: Em kiếm mấy emoji này ở đâu vậy (⊙﹏⊙)b
Không muốn, không muốn, thực manh.
Phong: (Ali chảy nước mắt ròng ròng (3))
Trang Uẩn: Em cũng ăn cơm cùng bạn cùng phòng là được.
Phong: Ai muốn ăn cơm cùng mấy tên con trai cao lớn vừa thô kệch lại cẩu thả chứ (mặt ghét bỏ)
Phong: Em muốn ăn cơm với anh cơ (*/ω *)
Trang Uẩn: Ngày mai đi.
Trang Uẩn: Sáng mai em có tiết không?
Phong: Có, hai tiết cuối.
Trang Uẩn: Anh vừa vặn có bài tập buổi sớm, đến lúc đó em nhớ tan học trước, anh sẽ đến căn tin giành đồ ăn.
Phong: Được (chuột túi nhảy)
Phong: Tiết sáng sớm ngày mai anh giành chỗ giúp em đi, em cũng đi.
Trang Uẩn: . . . . . Em đi làm gì!
Phong: Người ta phải cùng anh đi học chung chứ (*/ω *)
Này này, phong cách của hắn sai lệch rồi! Khóe miệng Trang Uẩn co quắp nhìn tin nhắn mà Tùy Phong mới gửi tới.
Trang Uẩn suy nghĩ một chút, nếu như ngày mai Tùy Phong vào lớp bọn họ, sẽ dẫn tới hậu quả. . . . . Có lẽ sẽ không quá nghiêm trọng. . . . . Dù sao cũng không phải năm nhất năm hai, đều là mấy học tỷ năm ba năm tư, đám nữ sinh trong lớp anh không điên cuồng đến mức giống như mấy em gái năm dưới nữa.
Phong: Anh giúp em chiếm chỗ, em giúp anh mua đồ ăn sáng, cứ quyết định vậy đi =3=3=3=3=3=3=
Trang Uẩn: Được, tiết sáng sớm ngày mai ở phòng sách C302.
Phong: Em biết, em còn biết sáng sớm ngày mai anh học môn quản lý học nữa cơ (gào to)
Trang Uẩn: Làm sao em biết?
Phong: Lần trước lúc đến phòng của anh, em có chụp lại