Mặc dù bây giờ cách bữa tối còn có một đoạn thời gian, nhưng sau khi Trang Uẩn ngắt cuộc gọi video, dọn dẹp đơn giản một chút, liền đi đến chỗ của Tùy Phong.
Trang Uẩn còn tưởng rằng mình vừa rồi dẫn dụ hắn trong video, vừa vào cửa hẳn sẽ nhận được một cái ôm nhiệt tình của hắn giống như mấy lần trước, nhưng không nghĩ tới lại không có.
Trang Uẩn đóng cửa thật kỹ rồi xoay người, cũng chỉ nhìn thấy một bóng hình cách mình xa ba mét, mắt lom lom nhìn mình, cực kỳ giống một con chó cỡ bự muốn hoan nghênh chủ nhân trở về nhưng lại chần chừ không dám bước lên trước.
Trang Uẩn buồn cười nhìn hắn, “Em làm gì mà không đến?”
Tùy Phong ủy khuất, “Anh thừa dịp em không thể làm gì anh, trêu chọc em.”
Trang Uẩn chủ động đi qua, ai ngờ Tùy Phong lại lui về sau một bước, Trang Uẩn trừng hắn, “Không cho em động.”
“Em còn đang cảm.”
“Cảm cũng không phải bệnh gì nặng, anh không sợ thì em sợ cái gì.” Trang Uẩn tiếp tục đi lên phía trước, Tùy Phong rụt lại, nhưng cuối cùng vẫn không còn lui ra phía sau.
Trang Uẩn chủ động đưa tay ôm lấy hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tùy Phong, trước đó tên này vẫn luôn một mực quấn lấy mình còn chê hắn phiền, mới có mấy ngày không có thân mật lại suy nghĩ.
Trang Uẩn ôm thật chặt một hồi mới buông lỏng tay, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt Tùy Phong, mặt đối mặt tất nhiên rất không giống khi nhìn trong video, “Em trông khỏe hơn nhiều rồi, cũng không thấy ho.”
Trang Uẩn vừa dứt lời, Tùy Phong liền lập tức quay đầu đi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lúc quay đầu lại, là che miệng.
Trang Uẩn kéo tay che miệng của hắn xuống, “Không sao, anh không chê.”
Tùy Phong cúi đầu nhìn anh, vẫn không dám nói chuyện, hai người cách nhau quá gần, chỉ cần hắn mở miệng ra khẳng định nước bọt sẽ bay ra.
Trang Uẩn lại ngẩng thẳng đầu lên hôn lên môi Tùy Phong một chút.
Tùy Phong kinh ngạc một chút, muốn đẩy ra, nhưng lại không nỡ liền xoắn xuýt một hồi, Trang Uẩn nói mập mờ, “Nếu em dám đẩy anh ta, về sau không cần hôn anh nữa.”
Thế là Tùy Phong khó có được lúc ngơ ngác đứng đấy mặc thân, ngay khi Trang Uẩn duỗi đầu lưỡi ra, ý đồ muốn xông vào trong miệng Tùy Phong, Tùy Phong rốt cục không còn bị động, nắm hai vai Trang Uẩn thật chặt, chiếm cứ quyền chủ động.
Trang Uẩn bị lực đạo của hắn làm cho lui về sau một bước, ngửa đầu thừa nhận nhiệt tình trước nay chưa từng có của Tùy Phong, kết quả mình vẩy lửa, có quỳ cũng phải diệt xong.
Tùy Phong trực tiếp đè anh ở trên ghế sô pha phòng khách tới một lần, sau khi Tùy Phong bắn ra, hai chân Trang Uẩn quỳ trên ghế đều run rẩy, anh mất hết sức lực mặc Tùy Phong ôm trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, Trang Uẩn chủ động lăn vào trong ngực Tùy Phong, “Trước khi anh đến có phải em đã làm một lần rồi không?”
Tùy Phong còn đang hồi tưởng lại tư vị vừa rồi, không còn quan tâm đến chuyện truyền nhiễm không lây, “. . . . . Anh cảm thấy em vừa rồi làm không tốt sao?”
“Tốt, làm sao có thể không tốt, em suýt nữa đã giết chết anh luôn rồi.” Trang Uẩn kéo một tay Tùy Phong qua nhìn ngắm một chút, “Chỉ là lúc nãy em cởi quần hơi nhanh, giống như không có kéo khoá?”
Tùy Phong trầm mặc một hồi mới nói, “. . . . . Ai bảo anh vừa nãy quyến rũ em như vậy.”
Tùy Phong dùng một cái tay khác, sờ lên dấu hôn trên ngực Trang Uẩn mà hắn vừa mới lưu lại, “Lần này lại có.”
Hai người nằm trên giường một giờ, cứ như vậy nói chuyện tào lao cũng không thấy chán, Trang Uẩn cảm thấy mình không còn khó chịu, “Anh muốn nghe em đánh đàn.”
“Muốn nghe bài gì?” Tùy Phong xuống giường, lấy ra từ trong tủ quần áo một cái quần mới, cái quần trước đó đã bị lãng quên ở trên sàn phòng khách.
“Anh có nói trên diễn đàn lúc trước rồi.”
Tùy Phong nhanh chóng mặc quần vào, quỳ một gối xuống giường, hôn Trang Uẩn một chút, “Cùng anh gặp nhau, thật may mắn, cũng là điều em muốn nói với anh.”
Trang Uẩn nhéo nhéo mặt hắn, “Lúc này không sợ lây cho anh, không tránh anh nữa rồi?”
“Không được, về sau cũng không được.” Tùy Phong nói.
Trang Uẩn thấy Tùy Phong đi ra ngoài, “Em mang quần anh đến đây.”
Tùy Phong quay đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên xấu xa nói, “Tự mình ra mặc đi.”
Trang Uẩn bị chẹn họng một chút, rõ ràng lúc vừa mới trêu chọc người này, cái gì cũng không có cố kỵ, nhưng sau khi xong việc, nghĩ đến việc thân thể trần truồng đi qua đi lại ở trước mặt hắn, lại có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng Trang Uẩn chỉ chờ sau khi Tùy Phong rời khỏi đây, chọn một cái quần ngủ treo trong tủ quần áo của Tùy Phong mặc vào, ống quần có chút dài, anh cũng mặc kệ, dù sao sàn nhà cũng sạch sẽ.
Lúc anh đi ra, Tùy Phong đã ngồi trước đàn dương cầm, nhấn phím đàn đầu tiên. Trang Uẩn nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm điện thoại ghi âm.
“Về sau anh muốn nghe em đều sẽ đàn cho anh nghe, không cần nghe ghi âm.” Tùy Phong nói với anh.
Trang Uẩn cười gật gật đầu, có điều vẫn ghi âm toàn bộ bài này, mặc dù xen giữa có một câu nói của Tùy Phong, nhưng anh vẫn đăng lên trong nhóm.
Bên trong nhóm thời thời khắc khắc đều có người, ngay khi Trang Uẩn đăng lên, bên trong nhóm liền bùng nổ.
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Lão đại! Đã lâu không gặp! Anh với Thanh Phong gần đây có sống ‘hoang phí’ không? Có mỗi ngày đều ba ba ba không →_→
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Sau khi download thì hiện giờ chính là bản Tiểu Hạnh Vận, hoặc là không xuất hiện, hoặc là vừa xuất hiện liền show ân ái, anh có bản lĩnh thì vào kênh show ân ái đi!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại gào gào gào! Nghe thấy giọng của Thanh Phong rồi! Quả nhiên là con trai!
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Mặc: Độc thân nhận lấy 10000 điểm bạo kích _(: зゝ∠)_
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Tôi nghe xong cũng muốn chửi, giọng của Thanh Phong nghe là lạ, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi sao →_→
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Dù ba ba ba thì cũng phải chú ý thân thể chứ, không nên vì tuổi còn trẻ mà không biết tiết chế, nếu không già thì làm sao bây giờ! ! !
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại đến hiện trường không, đến hiện trường không? Anh cứ vậy bị Thanh Phong lừa về nhà, fan