Nam Thần Nhà Tôi

Bảo sao cậu không tìm được bạn gái


trước sau

Quách Thường Phúc nhếch miệng cười: " Em biết. Chị không muốn tái giá cũng không sao, sau này em kiếm tiền nuôi chị!"

"Trước tiên em học cho tốt đi." Vì em trai hiểu chuyện, trong lòng Dương Yến rất ấm áp: “Đi, chị chọn cho em hai bộ tây trang. Ngộ nhỡ trường em có hoạt động gì đó, cũng cần dùng đến."

Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện, vào cửa hàng kinh doanh độc quyền Character.

Character là cửa hàng tây trang được truyền lại đã trăm năm ở Yến Kinh, sau đó bị công ty nhà họ Phương thu mua lại, thành công tiến vào hàng các thương hiệu xa xỉ quốc tế, tây trang vẫn rất được chào đón.

" Này, ông không mua được thì đừng có sờ vào, làm bẩn thì sao hả?"

" Ông à, nhìn ông cũng không mặc nổi tây trang đâu, vẫn nên đi nhanh đi, xuống cửa hàng ở lầu dưới mà xem!"

Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc vừa bước vào cửa hàng tây trang, chợt nghe thấy giọng nói oán trách của nhân viên bán hàng.

Theo giọng nói nhìn lại, Dương Yến trông thấy một ông lão ăn mặc giản dị đứng trước một hàng tây trang, dường như đang chọn quần áo. Đứng bên cạnh ông lão là một nhân viên bán hàng vẻ mặt đầy khó chịu đang lải nhải.

Nhân viên bán hàng thấy ông lão giơ tay muốn sờ lên tây trang, khuôn mặt nhất thời căng ra, hung hãn đập tay ông lão: " Đã nói là không nên đụng vào rồi, ông đụng vào rồi chúng tôi biết bán thế nào hả?"

Quách Thường Phúc rũ khóe miệng, vô cùng chán ghét: " Chỉ là một nhân viên bán hàng mà thôi, thế mà cũng lớn lối như vậy."

" Không ưa đúng không?" Dương Yến nhìn cậu, mỉm cười: " Chị cũng không ưa."

Dương Yến đi về phía bên đó, cầm một bộ tây trang xuống: " Chất liệu này không tệ đâu."

Cô còn cầm bộ tây trang khoa tay múa chân trên người Quách Thường Phúc mấy cái.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy mấy cái túi xách trong tay bọn họ, ánh mắt lập tức sáng lên, sáp lại nịnh nọt nói: " Đương nhiên rồi. Chất liệu này đều nhập từ Italia, toàn bộ đều được may thủ công. Cô đúng là có mắt nhìn đấy"

" Bạn trai cô cũng đẹp trai quá. Có thể để anh ấy thử mấy bộ này xem." Nhân viên bán hàng vừa lấy bộ tây trang khác từ trên giá xuống đưa cho Dương Yến, vừa khen ngợi Quách Thường Phúc.

" Ừ, đều không tệ." Dương Yến làm bộ suy nghĩ một chút: " Được rồi, gói hết lại cho tôi."

" Gói hết lại?" Những mấy chục triệu một bộ tây trang, khách hàng này lấy bốn năm bộ khiến cho nhân viên bán hàng choáng váng. Sau đó, nụ cười trên mặt cô ta rạng rỡ hơn, cầm âu phục định đi gói lại.

" Chờ một chút." Dương Yến gọi nhân viên bán hàng lại, mỉm cười nói: " Ngại quá, tôi có bệnh sạch sẽ, những bộ tây trang cô vừa chạm vào, tôi không muốn lấy nữa."

Sắc mặt nhân viên bán hàng trong nháy mắt liền xấu xí: " Cô, cô đây...."

" Tôi làm sao?" Dương Yến hỏi ngược lại: " Ông lão kia tới cửa hàng tây trang của cô xem hàng là vinh hạnh của các cô, cô bày cái vẻ mặt gì ra thế? Sợ người ta không mua nổi hả?"

" Ông à, đi thôi." Dương Yến kéo cánh tay ông lão, lạnh lẽo nói: " Tầng này còn có mấy cửa hàng tây trang khác, không cần phải ở đây mà để ý mặt mũi người ta."

Ông lão tuy giản dị nhưng rất có phong thái, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lạnh nhạt. Ông lão chỉ dùng ánh mặt sắc bén nhìn Dương Yến một cái, gật đầu: " Được."

Ba người ra khỏi cửa hàng tây trang này.

Dương Yến hỏi: " Ông à, ông chọn tây trang cho ai vậy?"

" Cho con tôi." Ông lão mỉm cười nói: “ Sắp đến sinh nhật nó rồi, muốn tặng quà cho nó. Nhưng mà tôi không nhớ ra ngày sinh nhật nó, định tặng cà vạt, cô có thể chọn giúp tôi không?"

" Đi thôi, dù sao em trai cháu cũng cần mua tây trang."

Mấy người Dương Yến đi vào cửa hàng độc quyền Armani. Cô nói số đo của Quách Thường Phúc cho nhân viên bán hàng. Trong lúc chờ Quách Thường Phúc thử tây trang, cô tiện thể chọn cà vạt giúp ông lão.

" Ông à, con trai ông thường mặc âu phục màu gì?"

" Đa số là màu đen." Ông lão nói: " Nó khá kén chọn, không thích màu tươi sáng lắm."

Ánh mắt Dương Yến dò trong ngăn tủ, lát sau chọn hai cái cà vạt ra: " Ông xem có được không?"

Ông lão rất hài lòng: " Cô rất có mắt nhìn."

" Gói cả hai cái lại đi." Dương Yến đem hai cái cho nhân viên bán hàng: " Tặng cho người
khác, phiền gói đẹp một chút."

" Vâng."

Quách Thường Phúc thử hai bộ âu phục, Dương Yến cảm thấy không tồi, chọn lấy hai cái cà vạt phối hợp, tính tiền cùng hai cái cà vạt ông lão chọn kia.

Ông lão ngăn lại: " Không cần phiền phức, để tôi trả cho."

" Không việc gì, hai cái cà vạt không đáng bao nhiêu tiền mà." Dương Yến đẩy tay ông lại. Cô nhìn ông lão lại nhớ tới người ông đã qua đời của mình: " Ông cất thẻ vào đi."

Lúc đi ra, ông lão còn đang nói lời cảm ơn Dương Yến, kiên quyết muốn mời bọn họ uống trà.

Dương Yến và Quách Thường Phúc gấp gáp trở về, liền đến COCO mua mấy cốc trà sữa, để ông lão trả tiền. Ông lão cũng chạy theo trào lưu cầm một cốc, cùng nhau xuống lầu.

" Ông à, ông đi về cẩn thận một chút." Lúc lên xe, Dương Yến cười với ông lão: " Tạm biệt."

Ông lão cũng mỉm cười: " Tạm biệt."

Xe taxi chở Dương Yến rời đi không lâu thì một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở bên đường, trợ lý Tư xuống xe, đi đến trước mặt ông lão: " Thưa ông, Tổng giám đốc Phương nói có việc, bảo tôi tới đón ngài."

" Có việc thì làm đi, không vội." Ông lão chờ anh ta mở cửa rồi ngồi vào xe, còn hút hai ngụm trà sữa. Qúa ngọt rồi, nhưng mà quả thực uống ngon, bảo sao thanh niên lại thích.

Chờ đến khi trợ lý Tư định lên xe, ông lão nói: " Cậu vào COCO mua ly trà sữa hương trái cây đi."

" Mua trà sữa?" Trợ lý Tư không hiểu được, sau đó mới phát hiện trà sữa trong tay ông, trừng mắt ngơ ra: " Không phải ngài luôn uống trà sao, sao lại uống thứ này?"

" Làm sao, chỉ có thanh niên mấy người được uống, còn tôi thì không được hả?" Ông lão trừng mắt liếc anh ta: " Bảo sao đến giờ cậu còn chưa tìm được bạn gái, chẳng có điểm nào cho người ta thích cả."

Trợ lý Tư vẻ mặt rơi lệ.

Ông à, ông đả kích người khác quá đáng rồi đó!

Trên đường trở về, xe đi qua cửa hàng độc quyền Kiều Đan, Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc vào mua vài đôi giày: " Không nên đi giày của người khác. Ngộ nhỡ người khác bị bệnh nấm chân, sẽ bị lây."

Quách Thường Phúc ậm ờ đáp lời.

May mà Dương Yến không biết cậu nói " đồ trang bị" là cái gì, nếu không chỉ sợ cậu đã bị phế rồi.

Hai người mang theo chiến lợi phẩm về chỗ mẹ Dương.

Mẹ Dương nhìn thấy Quách Thường Phúc cũng bị vóc dáng của cậu hù dọa, lôi kéo cậu huyên thuyên một lúc lâu, sau đó lại bận rộn trong phòng bếp. Quách Thường Phúc muốn giúp đỡ, mẹ Dương nói cậu đừng có làm vướng tay vướng chân bà.

" Em để mẹ làm đi." Dương Yến cầm một quả táo gặm: " Cũng chỉ có lúc chúng ta ở đây, mẹ mới làm mấy món ăn, chứ bình thường chỉ có một món chính thôi."

Mũi Quách Thường Phúc có hơi chua xót: " Sau này em sẽ cố gắng về nhà với mẹ."

" Đừng, em học tập cho tốt là được." Dương Yến nói, có thể là không muốn cậu vì quay về mà ảnh hưởng đến việc học hành: “ Chị và Nhược Linh nếu rảnh sẽ về thăm mẹ, em không cần quan tâm."

Quách Thường Phúc vâng một tiếng, nghĩ đến chuyện gì, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, đưa cho Dương Yến: " Chị, cái này là do em nghiên cứu ra, bên trong có hệ thống định vị."

Nhẫn làm bằng chất liệu gỗ nhìn rất bình thường, một vòng màu đen tinh tế, cũng không có trang trí thêm gì.

" Gõ một cái là mở ra, hai cái là đóng lại." Quách Thường Phúc gõ lên chiếc nhẫn một cái, màu đen lập tức biến thành màu đỏ sậm, như đang phát sáng: " Chị, nếu chị gặp nguy hiểm thì gõ một cái, em bên này sẽ nhận được tin tức, sau đó lập tức đi cứu chị."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện