" Em còn có thể làm ra thứ này sao?" Dương Yến nhìn chiếc nhẫn phát sáng rất mới lạ, cô thử gõ hai cái, ánh sáng đỏ biến mất trong nháy mắt: " Làm dễ không?"
" Tạm được, nhưng mà nguyên liệu khó tìm." Quách Thường Phúc nói. Bởi khả năng làm việc ưu tú của cậu, cộng thêm tài liệu này là do giáo quan mang đến từ bên ngoài, nếu bán ra căn bản là có giá trên trời.
Cậu làm hai chiếc, một chiếc khác khá đẹp, còn có tạo hình nữa. Cậu định đem cái đó cho Dương Yến, còn cái này cho Quách Nhược Linh. Nhưng mà một chiếc đã bị Tưởng Song Kỳ trông thấy, lấy mất.
Lúc đó, Tưởng Song Kỳ lập tức đeo lên, dường như yêu thích không buông, vứt cho cậu một cái thẻ: " Ôi chao, chỉ là một cái nhẫn mà thôi, cần tiền thì cậu tự cầm đi, dù sao tôi cũng muốn lấy chiếc nhẫn này!"
Mẹ nó, đây là vấn đề tiền bạc sao?
Nhưng mà Quách Thường Phúc cũng không cần, cậu hơi sợ lúc cô ta thét chói tai, chỉ có thể để Quách Nhược Linh thiệt thòi thôi. Chờ đến ngày nào đó cậu không làm nữa sẽ lấy lại chiếc nhẫn từ chỗ Tưởng Song Kỳ.
Dương Yến à một tiếng, hỏi: " Nhược Linh có không? Bây giờ nó làm việc trong giới giải trí, có thể sẽ cần cái này hơn chị."
" Chị ta có, đến lúc đó em sẽ đưa cho chị ta."
Thấy Quách Thường Phúc nói như vậy, Dương Yến cũng không từ chối nữa. Nhẫn đeo vào ngón áp út rất vừa vặn. Tuy hơi xấu một chút, nhưng cô cũng không ngại, dù sao cũng là đồ định vị do em trai làm ra!
Sau đó lúc ăn cơm, chuông cửa vang lên, là Quách Nhược Linh đến.
" Con quay quảng cáo xong liền tới, vừa đúng giờ cơm ha?" Quách Nhược Linh cười hì hì, trông thấy Quách Thường Phúc thì oa lên hai tiếng: " Quách Thường Phúc, ở trường em ăn cái gì vậy hả, sao lại cao thế này?"
Quách Thường Phúc khinh bỉ nói: " Tôi ăn rất bình thường, là do chị không cao thôi."
" Tôi ít nhiều gì cũng cao một mét bảy, còn cao hơn chị nữa!" Quách Nhược Linh đạp cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi: " Cậu không có chút lễ phép nào cả, đến giờ cũng chưa từng gọi tôi một tiếng chị hai, gọi chị hai thì chết à?"
" Chị giống em gái tôi, cũng chẳng giống chị của tôi."
" Quách Thường Phúc, cậu là đồ không biết xấu hổ!"
" Đủ chưa hả." Dương Yến vỗ bàn, phẫn nộ quát: " Đến ăn cơm đi!"
Lúc Quách Nhược Linh lúc đi đến bàn ăn thì cô hung tợn lướt qua cô ta một chút: " Chị cũng cao một mét bảy, em cao hơn chị sao?"
" Chị, rõ ràng chị cao một mét sáu mươi tám, lấy đâu ra một mét bảy?"
"......" Dương Yến gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng cô ta: " Câm miệng, lo ăn cơm đi!"
Mẹ Dương vẫn cười nhìn ba chị em đùa giỡn.
Dưới ánh mắt giám sát của Dương Yến, Quách Nhược Linh tủi thân ăn hai bát cơm, sau đó nằm trên sô pha. Cô ta cũng không vội quay về, Dương Yến đề nghị chơi đấu địa chủ.
Quách Nhược Linh lấy hơn ba chục triệu tiền mặt ra, bừng bừng hăng hái, nhưng cuối cùng, tiền đều vào hết túi của Quách Thường Phúc.
" Quách Thường Phúc, cậu nhường thì sẽ chết à?" Quách Nhược Linh đá chân cậu: “ Tôi là chị hai cậu đấy, chị ruột đấy! Sao cậu cứ nhắm vào tôi thế? Tiền của tôi không phải là tiền à?"
" Không giỏi bằng người khác thì khỏi gào thét đi!" Quách Thường Phúc nhếch khóe miệng, thắng được tiền, tâm trạng không tồi.
" Chị, chị nhìn nó kìa!" Quách Nhược Linh không vui, tủi thân tố với Dương Yến: " Đánh bài cũng bắt nạt em, đồ không biết xấu hổ."
" Vậy chị còn đạp tôi làm gì hả!"
" Đạp cậu thì làm sao? Làm sao hả?" Quách Nhược Linh liền đạp thêm hai cái: “ Quách Thường Phúc đồ con trai thẳng thắn này sẽ không biết yêu thương con gái, cả đời cũng không tìm được bạn gái!"
Dương Yến len lén cười: " Đã có rồi."
" Thật hả?" Quách Nhược Linh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Quách Thường Phúc: “ Ai lại không có mắt đi coi trọng cậu thế hả?"
Sắc mặt Quách Thường Phúc xấu xí.
" Thường Phúc có bạn gái sao?" Mẹ Dương thính tai nghe được mấy chị em nói chuyện vội vàng chạy tới. Bà vô cùng khẩn trương nói với Quách Thường Phúc: " Thường Phúc, con còn nhỏ, lấy học tập làm hàng đầu, cũng đừng yêu sớm!"
" Thật sự là không có, chỉ là bạn học mà thôi." Quách Thường Phúc gãi gãi đầu, cậu cũng không muốn giải thích nữa: “ Ở nơi như trường học, ai mà có tâm trạng đi yêu đương chứ?"
Mẹ Dương thở dài một hơi: " Không yêu đương là tốt rồi."
" Chắc là người ta ngứa mắt cậu đúng không?" Quách Nhược Linh cười nhạo: “ Trường học tốt như vậy, con trai thẳng thắn như thế sẽ không được người ta thích đâu. Tôi là con gái còn thấy cậu ngứa
mắt."
" Quách Nhược Linh, chị thật sự rất thiếu đòn." Vẻ mặt Quách Thường Phúc hơi lo lắng.
Làm vệ sĩ phải đối mặt với cô công chúa yếu ớt Tưởng Song Kỳ kia, về nhà còn có một Quách Nhược Linh nữa, cậu đúng là không may!
Quách Nhược Linh le lưỡi với cậu, lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Dương Yến: " Dạo này em phát hiện ra một phần mềm dùng rất thú vị, chúng ta chụp cùng nhau mấy tấm đi!"
Dương Yến vẻ mặt ghét bỏ: " Cả ngày em xem còn không đủ, chị nhìn em cũng đủ rồi."
" Trời ơi, chụp mấy tấm đi mà!"
Quách Thường Phúc nhìn chằm chằm Quách Nhược Linh, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, ánh mắt hơi tối lại.
Ba chị em chơi đến ba giờ chiều mới đi.
Dương Yến muốn đưa Quách Thường Phúc về.
" Không cần đâu chị, em đi cũng Quách Nhược Linh." Quách Thường Phúc nắm vai Quách Nhược Linh: “ Em có chuyện muốn nói với chị ta."
" Vậy được rồi." Dương Yến cũng đồng ý.
Sau khi ra khỏi khu nhà, Dương Yến vẫy một chiếc taxi rời đi.
Xe bảo mẫu của Quách Nhược Linh dừng ở bên đường, Quách Thường Phúc kéo cô ta vào trong xe bảo mẫu.
Quách Nhược Linh tức giận nói: " Quách Thường Phúc, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Quách Thường Phúc không trả lời, chỉ lấy điện thoại di động của cô ta ra, mở khóa. Quách Nhược Linh nhào tới ngăn cản cũng không kịp nữa, cậu đã nhấn mở tệp ảnh.
Nhìn thấy bên trong có nhiều ảnh chụp Dương Yến như vậy, Quách Thường Phúc giơ điện thoại lên trước mặt cô ta, tàn ác đáng sợ: " Tại sao chị lại chụp nhiều ảnh của chị ấy như thế?"
" Làm gì thế hả, chụp hình cũng không được sao?" Quách Nhược Linh bị cậu nhìn có chút sợ hãi, cứng cổ nói.
" Tôi còn lạ gì chị? Ích kỷ, ham hư vinh!" Quách Thường Phúc cười lạnh. Cậu cho rằng Quách Nhược Linh lấy ảnh chụp của Dương Yến làm chuyện xấu gì, liền mở wechat của cô ta.
Trái tim Quách Nhược Linh nhảy vọt lên cổ họng.
Xong rồi!
Thấy Quách Thường Phúc lướt một lúc lâu cũng không tìm thấy tên Hứa Cung Diễn, Quách Nhược Linh mới nhớ ra, mỗi lần cô ta gửi cái gì cho Hứa Cung Diễn xong cũng đều xóa đoạn chat, cũng sửa lại ghi chú.
Không lưu lại đoạn chat, Quách Thường Phúc đương nhiên cũng không tìm thấy cái gì.
" Xem đủ chưa!" Quách Nhược Linh lấy lại điện thoại di động, tức giận nói: " Đó cũng là chị ruột tôi, tôi có ham hư vinh cũng sẽ không làm tổn thương chị ấy. Cậu có cần nghĩ về tôi như thế không hả!"
" Vậy chị lưu nhiều ảnh chụp như thế làm gì hả?"
Quách Nhược Linh bị Quách Thường Phúc ép đến chảy mồ hôi lạnh. Cô ta vỗ vỗ miệng, lẩm bẩm nói: " Được rồi, tôi nói. Không phải chị mới ly hôn với Phương Dịch Chung sao? Tôi muốn tìm bạn trai cho chị."
" Chị hả?" Quách Thường Phúc đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, rõ ràng không tin: “ Chị có thể tìm được đàn ông tốt sao?"
Quách Nhược Linh bất mãn nói: " Này này, tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới giải trí, quen rất nhiều ông chủ và quản lý cao cấp của các tập đoàn được không hả. Tất cả đều tốt hơn Phương Dịch Chung."
" Chị ấy mới ly hôn, chị không thể yên tĩnh được hả?" Quách Thường Phúc tay chống trên ghế dựa, âm trầm nhìn chằm chằm cô ta: " Chị ấy có muốn tái hôn hay không, ảnh hưởng gì đến chị?"
" Tôi chỉ muốn giúp chị một tay mà thôi!" Quách Nhược Linh hơi lui người về sau một chút, có hơi sợ cậu: " Cậu đừng có thế này, làm như tôi gây tội ác tày trời vậy. Tôi lại không có làm chuyện xấu."
" Không có là tốt nhất." Quách Thường Phúc nói: " Chị ở trong giới giải trí như thế nào tôi không quan tâm. Thế nhưng, nếu chị dám lấy chị ấy ra giao dịch, tôi đánh cho chị to đầu!"
Sắc mặt Quách Nhược Linh trắng bệch. Đây là lần đầu tiên cô ta bị Quách Thường Phúc uy hiếp như vậy.