Ngày hôm sau ở khách
sạn Ôn Tuyền, Tô Song Song và Tô Mộ vẫn tìm một nơi yên tĩnh ngâm suối
nước nóng như cũ, vốn cho rằng sẽ không có người thích nơi này, nào biết hai người bọn họ mới ngâm, đã có người đi tới.
Tô Song Song lễ
phép ngẩng đầu nhìn qua, định cười với người vừa tới, nhưng khi thấy mặt mũi của cô ta, vẻ mặt cô lại có chút cứng ngắc.
Người này không
ai khác chính là Dương Hinh, mái tóc dài đen nhánh tùy ý cột sau ót,
trực tiếp ngồi xuống, còn xấu hổ cười với Tô Song Song, một bộ dáng hết
sức dịu dàng.
Tô Song Song vội vàng nặn ra nụ cười, trong lòng
lặp đi lặp lại không thể quá kiểu cách, nhưng dù Tô Song Song không tự
nhìn, cô cũng biết rõ giờ phút này mình cười thật sự rất khó coi.
Tô Mộ ngồi bên cạnh Tô Song Song vẫn không mở lời nào, vừa thấy Dương
Hinh, thái độ thù địch còn sâu hơn so với Tô Song Song, vội bày ra tất
cả kỹ năng che chở cho con.
Dường như sau khi Dương Hinh ngồi xuống vẫn đánh giá Tô Song Song, cặp mắt dịu dàng lộ ra vẻ tò mò.
Thần kinh Tô Song Song có lớn hơn nữa cũng có thể cảm giác được mình bị
người khác nhòm ngó, cô không có tiền đồ quay đầu đi, định bỏ qua ánh
mắt Dương Hinh, nào biết cô ta không hề dừng lại, còn nhìn Tô Song Song
chăm chú hơn nữa.
Nhất thời Tô Mộ cảm thấy đối phương tới đây để
gây rối, trợn cặp mắt to nhìn lại, bất mãn hỏi một câu: "Tiểu thư, cô
nhìn cái gì chứ!"
Dương Hinh nghe vậy, hơi sửng sờ, ngay sau đó
ngượng ngùng cúi đầu xuống, liên tục nói xin lỗi: "Rất xin lỗi rất xin
lỗi, chỉ là tôi..."
Nói tới đây, bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn Tô
Song Song, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi hỏi: "Có phải bức tranh “Hồng
Hoang” là do cô vẽ?"
"!" Tô Song Song không nghĩ tới lại gặp
người thích manhua mình vẽ ở chỗ này, quay đầu ngay lập tức, kích động
gật đầu, nháy đôi mắt cong cong của mình: "Phải! Xin hỏi có chuyện gì
sao?"
Dương Hinh nghe vậy, cả người từ trạng thái thẹn thùng lập
tức chuyển sang hưng phấn, cô bước lên trước, bộ ngực đầy đặn run lên
mãnh liệt, Tô Mộ nhìn suýt chút nữa là chảy máu mũi.
Một lúc sau, Dương hinh vui vẻ bắt tay Tô Song Song, đôi mắt mở to ra, mừng rỡ đến
mức không lời nào tả được: "Thật sao! Tôi chính là fan “Hồng Hoang” đấy! Tôi còn đang suy nghĩ chẳng biết có phải là cô không, quá tốt rồi, lát
nữa nhất định phải ký tên cho tôi!"
Lần đầu tiên Tô Song Song gặp fan, cô cũng kích động kéo tay Dương Hinh, hoàn toàn quên mất, cô gái
này chính là người phụ nữ đứng cạnh Tần Mặc!
Tô Mộ ngồi bên cạnh, dưới cái nhìn của cô đây rõ ràng là tiết mục tình địch gặp nhau đến đỏ
mắt, hết lần này tới lần khác hai người phối hợp diễn cầm tay nhìn
nhau, hai mắt ngấn lệ, hận không thể gặp nhau sớm hơn, nhất thời da gà
Tô Mộ nổi đầy người.
Tô Mộ ho nhẹ một tiếng, nhưng hai người kia
hoàn toàn không để ý đến cô, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng có bóng hình mình, cô đưa tay lên xoa xoa cái trán hơi nhức .
Tô Một rất muốn đá Tô Song Song không hề có đầu óc này một cước, làm cô thanh tỉnh lại, sao có thể trùng hợp như vậy!
Rõ ràng cô ta là người phụ nữ cạnh Tần Mặc, có thể chủ động nói mình là
fan của Tô Song Song hết lần này tới lần khác, nếu nói không có âm mưu
gì, cô không thể nào tin được!
Chẳng qua là Tô Mộ biết bản chất
Tô Song Song hiền lành, không muốn nghĩ người khác quá hiểm ác, nếu như
không có chứng cớ thực, cho dù nói, cô ấy cũng sẽ
không tin là thật.
Nói trắng ra, con nhỏ này vừa ngốc vừa kém thông minh.
"Tôi tên Dương Hinh, cô có thể gọi gọi tôi là Hinh Hinh , tôi gọi Song Song
nhé?" Dương Hinh ngượng ngùng cúi đầu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
"Có thể, dĩ nhiên có thể! Hinh Hinh, cám ơn cô đã ủng
hộ!" Tô Song Song có thể nói là người mê manhua, từ sự yêu thích của cô
đối với “Thục Tiên truyện" là có thể nhìn ra cấp bậc si mê này.
Bây giờ có người sống sờ sờ trước mặt cô nói thích tác phẩm của anh, cô rất vui vẻ, không hề biết đông tây nam bắc, càng chưa hiểu tình hình thực
tế!
Tô Mộ đứng bên buồn chán làm khẩu hình: Ngu si!
Sau đó mặc cho hai người kia "Chị em tình thâm", cô chăm chú quan sát Dương
Hinh thoạt nhìn không có ý đồ này, cô luôn cảm thấy có thể đánh bại
nhiều cô gái, ở lại cạnh người Tần Mặc, khẳng định không phải là nhân
vật đơn giản.
"Song Song, lát nữa chúng ta ăn cơm cùng nhau đi,
tôi sẽ giới thiệu bạn trai của mình cho cô biết, anh ấy cũng vẽ manhua,
vô cùng nổi danh!"
Nhìn Dương Hinh rất hiền lành vô hại, nói xong còn ngượng ngùng nhìn Tô Song Song, bộ dạng này thật sự làm người ta
không đành lòng từ chối.
Tô Song Song vừa nghe đến bạn trai, thần kinh chậm chạm rốt cuộc lấy lại tinh thần, cô hơi há miệng, lại không nói nổi ra lời.
Bởi vì vừa nghĩ tới lát nữa sẽ thấy Tần Mặc và... bạn gái anh, âu yếm ăn
cơm, Tô Song Song đã cảm thấy cả người lạnh lại, cho dù ngâm trong suối
nước nóng, cũng không có cách nào sưởi ấm thân thể lạnh như băng của cô.
Tô Song Song đưa tay sờ trán, nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng cô cảm giác
chắc chắn mình bị bệnh! Hơn nữa bệnh cũng không hề nhẹ.
"Chuyện
đó… thật sự tôi hơi mệt, vậy nên lần sau chúng ta ăn cùng nhau nhé! Vào một ngày khác!" Tô Song Song cười khan, vừa nói vừa run người, làm ra
dáng vẻ tôi đang rất lạnh.
Ngay sau đó cô vội vã đứng dậy, đi lên bờ, mang quần áo vào, nhìn Dương Hinh cười ngây ngô như cũ.
Tô Mộ nhìn Tô Song Song như vậy, trong lòng cảm thấy bực bội, nhắm
mắt lại thở dài, cô dĩ nhiên biết Tô Song Song tránh điều gì, cũng không vạch trần mà đứng lên theo, phối hợp diễn xuất với cô.
"Song
Song, cô cảm không thoải mái sao? Để tôi đưa cô về, Dương tiểu thư, rất
xin lỗi cô!" Tô Mộ nghĩ sao liền nói vậy, sau đó cũng đi theo Tô Song
Song.
Dương Hinh nghe cô nói, nhìn Tô Song Song đầy lo âu, cũng đứng lên theo các cô.
"Chuyện đó, tôi có thuốc, để tôi lấy cho cô." Dương Hinh vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài với Tô Song Song.
Tô Song Song nghe vậy, nhất thời trong lòng lệ rơi đầy mặt,đây là lần đầu
tiên cô giả bệnh, vốn đã không thành thạo, cô gái này có cần phải cố
chấp như thế không!