Tô Song Song vào
phòng khách sạn, nhìn Tô Mộ đứng bên cạnh đang cười vô cùng nham
hiểm, nhất thời cô cảm thấy người mình vốn bình thường đột nhiên hơi
lạnh rồi.
"Chuyện đó... Do vừa nãy tôi quá kích động, không phân rõ địch ta..." Tô Song Song chột dạ nói, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tô Mộ chống nạnh nhìn Tô Song Song, một bộ hận không thể rèn sắt thành
thép, rất muốn quở trách Tô Song Song, để đầu cô thông suốt hơn, nhưng
bỗng nhiên Tô Mộ nghĩ đến một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
"Song Song, rốt cuộc cô có thích Tần tổng hay không?" Tô Mộ thấy chủ yếu bây
giờ nên làm cho Tô Song Song hiểu rõ lòng mình, nếu như cô ấy không quan tâm Tần Mặc, bọn họ còn ở đây níu kéo Tần Mặc làm gì! Cứ trực tiếp rút
lui là được.
Tô Song Song chỉ cảm giác tim mình "thình thịch
thình thịch" nhảy đến mấy lần, cô đưa tay che ngực theo bản năng, nuốt
nước miếng một cái, sau đó vội lắc đầu.
Nhưng chấn động lớn như
vậy, Tô Song Song lại có chút không chắc chắn nói: "Chuyện đó... Làm sao có thể... Tôi kém anh ta nhiều như vậy, làm sao có thể..."
Tô
Mộ nghe cô lắp bắp, trong lòng bi thương gào thét một tiếng, xong rồi!
Nhìn Tô Song Song kiểu này, cho dù bây giờ chưa lún vào, nhưng sau này
Tần Mặc tấn công, chắc chắn cô ấy cũng sẽ rơi vào tay giặc.
"Song Song ơi!" Nhất thời giọng Tô Mộ trở nên nghiêm trọng, chẳng qua còn chưa kịp nói hết, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Mộ và Tô Song Song đồng thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng hơi hé
ra, Dương Hinh ló đầu vào, cười xấu hổ nhìn Tô Song Song: "Tôi mang
thuốc tới đây."
Tô Mộ và Tô Song Song không nghĩ thật sự Dương
Hinh sẽ đem thuốc tới, dù sao Tô Song Song chỉ giả vờ bệnh, hai người
hốt hoảng, quên mất chuyện nên mời cô ta vào.
Dương Hinh đứng ở ngoài cửa có chút ngượng ngùng cười, hỏi "Tôi có thể vào không?"
"Đơn nhiên có thể! Mời vào mời vào!" Tô Song Song vội vàng đứng lên, nhìn
Dương Hinh cầm trong tay mấy hộp thuốc, nhất thời cảm thấy không xong
rồi.
Cô nhìn về phía Tô Mộ heo bản năng, dùng ánh mắt trao đổi với cô ấy.
Tô Song Song: Tôi thật xui mà!
Tô Mộ: Tự mình làm bậy thì không thể sống!
Tô Song Song: Tôi thật xui mà!
Tô Mộ: Tự xử đi!
Tô Song Song: ...
"Song Song, uống chung hai loại này, đảm bảo ngày mai cô sẽ khá lên." Dương
Hinh vừa nói vừa vội vàng chuyển cái hộp trong tay qua, Tô Song Song bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhưng Tô Song Song nhìn đống thuốc trong
tay, Dương Hinh thật quả thật thiện lương đến mức đáng giận, cô không
nhẫn tâm từ chối cô ấy.
Cuối cùng Tô Song Song cắn răng, cảm thấy ăn chút gì rồi uống thuốc cũng sẽ không chết, trực tiếp mở hộp ra, Tô
Mộ lại giữ cổ tay Tô Song Song lại.
"Song Song, cơm nước xong rồi uống thuốc, dạ dày của cô không
ổn!"
Tô Song Song nghe vậy, nhất thời trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, cho cô ấy một ánh mắt như nói cô thật thông minh.
Tô Mộ lập tức nhìn lại cô: Bộ dạng như gấu con của cô, tôi không xuống tay là không được rồi!
"Ra vậy! Thật trùng hợp, chúng ta ăn chung đi, tôi nghĩ rằng bạn trai tôi
nhất định cũng rất muốn gặp thử cô một lần!" Dương Hinh vừa nói vừa xấu
hổ cúi đầu xuống, dáng vẻ kia chọc người ta muốn thương yêu, làm cô
không đành lòng từ chối.
Tô Song Song không nghĩ tới đề tài này
vòng tới vòng lui rồi vòng trở lại, lúc này cô cũng chẳng cần nhìn chỉ
thị của Tô Mộ, rất không có tiền đồ gật đầu.
Chuyện này coi như
là không trâu bắt chó đi cày rồi, Tô Mộ cũng không tiện nói gì nữa, chỉ
có thể lặng lẽ cầu nguyện cho Tô Song Song, một lát nữa đừng giả vờ ngớ
ngẩn.
Theo như tính cách Tần Mặc, nơi ăn cơm đương nhiên sẽ không qua loa, chỉ có thể là phòng riêng ở một khách sạn xa hoa nhất, Tô Song Song vừa đi vào, nhìn cách bài trí vàng son lộng lẫy, đã cảm thấy nhức
nhối.
Cũng may cuối cùng cô cũng xác định, mình chẳng cần phải bỏ tiền ra, Tô Song Song mới chậm rãi khôi phục trái tim bé nhỏ không quá
bình tĩnh của mình .
Bây giờ Tần Mặc vẫn chưa đến, Dương Hinh kéo Tô Song Song, dẫn hai người bọn họ ngồi xuống, Tô Song Song và Tô Mộ
ngồi cạnh nhau, Dương Hinh ngồi đối diện với Tô Mộ.
Tô Song Song
nhìn chỗ trống trước mặt mình, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, cô không kìm chế được muốn đứng dậy rời đi.
Cũng may
cô vẫn còn sót lại ít lý trí không để cho mình làm chuyện mất mặt như
vậy, chẳng qua Tô Song Song ngồi trên ghế đắt tiền không hề có cảm giác
thoải mái, ngược lại có chút đứng ngồi không yên.
"Song Song, cô
đang bị bệnh, lát nữa nên ăn những thứ thanh đạm thôi.” Giọng nói quan
tâm của Dương Hinh truyền đến, Tô Song Song không phản ứng nhiều, chỉ
gật nhẹ đầu.
Đột nhiên Tô Song Song nghe tiếng mở cửa, thoáng
chốc lòng cô co rút, vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, chẳng dám
quay đầu lại nhìn.