Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song thật sự là không nghĩ rằng Vương Tử lại có thể hỏi cô một câu hỏi kiểu như trong tiểu thuyết ngôn tình như vậy, mà cô cũng không
muốn hỏi Vương Tử tại sao phải làm như vậy. Sau đó lại còn phải nghe
Vương Tử nói ra một lô một lốc những câu nói cô ta đã hận mình đến cỡ
nào, mà không hiểu tại sao lại như thế.
Chỉ có điều, quả
thực trong nội tâm Tô Song Song vẫn luôn ôm một chút hy vọng, cô cho
rằng cuộc sống thực tế sẽ không giống như trong tiểu thuyết vẫn mô tả.
, Đến cuối cùng Tô Song Song vẫn không thể kiềm chế được, sững sờ hỏi
lại Vương Tử một câu: "Tại sao chứ?"
Vương Tử vừa nghe thấy
những lời này của Tô Song Song, trên mặt càng biểu lộ ra vẻ khinh
thường. Nếu như không ngại Tần Mặc đang ở chỗ này, ngay cả trong suy
nghĩ, Vương Tử cũng không buồn để ý đến Tô Song Song.
"Chẳng phải chúng ta là bạn bè đó sao?" Tô Song Song nhìn thấy biểu lộ này của Vương Tử, t rong nội tâm cô đã cảm thấy sự nguội lạnh, cũng đã đoán
được, cái nội dung kết thúc đầy bi thương của vở kịch này tuyệt đối
giống như trong những bộ phim tình cảm vậy. Cô vậy mà lại bị đùa bỡn
giống như một chú khỉ con, hơn nữa còn bị đùa giỡn đến mức suýt nữa
không giữ được sự trong sạch.
Trong nội tâm của Tô Song Song rất tức giận, nhưng mà cô vẫn muốn lên tiếng hỏi lại một câu cho rõ
ràng. Cô cũng không muốn mình giống như một kẻ ngốc, không biết một cái gì hết.
"Bạn bè ư? Tô Song Song tiểu thư, tôi thật sự không có cái vinh hạnh được làm bạn bè với ngài." Vương Tử vừa mới mở miệng
liền nói ra một câu chua chát, có thể thấy được sự oán hận của cô ta đối với Tô Song Song không phải chỉ trong một ngày đã hình thành.
Tô Song Song không nói chuyện, nhìn Vương Tử ở đối diện, trong nội tâm cảm thấy rất buồn bực, chẳng lẽ tổ tiên của cô và Vương Tử có cừu oán cho
nên đến đời của cô đã tới để báo thù sao.
Nhưng mà rõ ràng
cô biết, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn ba ba của cô đời đời đều là người thành thật, mà mẹ của cô đã về bên kia thế giới, sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, cũng không còn lý do gì để làm cho Vương Tử hận cô!
Càng
nghĩ Tô Song Song càng cảm thấy bứt rứt. Cô cứ như vậy nhìn Vương Tử ở
đối diện càng ngày càng đắc ý, chờ cô ta giải thích mấy lời làm rõ mọi
chuyện.
Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, ánh mắt nhìn
Vương Tử một mực tỏa ra hàn ý, đương nhiên Vương Tử cảm nhận được sự
lạnh lẽo này của Tần Mặc.
Bất quá lúc này Vương Tử cũng nhìn thấy sự việc cũng đã có phần bị đẩy lên cao rồi, cho dù cô có lùi bước, phỏng chừng Tô Song Song cùng Tần Mặc cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Còn
không bằng hiện giờ cô dùng miệng lưỡi cực nhanh của mình để ứng đối.
"Loại người như cô mà cũng thích làm bạn bè với loại người bình dân như chúng tôi sao? Sau đó, cô sẽ đột ngột hiển hiện thân phận của mình để cho mọi người cảm thấy được sự ưu việt của mình, có đúng không?” Vương Tử lôi
hết toàn bộ những oán giận vẫn luôn một mực bị cô đè nén ở trong lòng,
nói ra một lượt với Tô Song Song.
Tô Song Song hít sâu vào
một hơi, rốt cục cô đã không sao nhịn được nữa rồi. Tô Song Song nhìn
Vương Tử, đáp lại một câu: "Đây đều là những phán đoán của cô mà thôi,
tôi và cô đều giống nhau cả, cùng đều không có chỗ ở."
"Nói
bậy! Tô Song Song, cô đừng cho là tôi không biết gì hết! Ngay ngày đầu
tiên mở rộng huấn luyện tôi đã nhìn thấy rồi, cô và Tổng giám đốc Tần
Dật hiên có sự thân mật đặc biệt, sau đó Tổng giám đốc Tần cũng thừa
nhận cô là em gái của của anh ấy."
Vương Tử nói đến đây nhi, trong mắt hàm chứa hận ý dày đặc, ngay sau đó liền rống lên: "Hai người hoàn toàn cũng không phải là anh em ruột! Tô Song Song, chính cô đã
quyến rũ Tổng giám đốc Tần, cô đừng có cho là tôi không biết gì hết!"
“...” Tô Song Song cảm thấy không biết phải nói điều gì, cô không ngờ rằng
Vương Tử lại hiểu lầm cô đến mức này. Cô nghĩ muốn giải thích, nhưng rồi lại đã cảm thấy chẳng cần thiết phải giải thích bất cứ điều gì hết.
Vương Tử rống lên,lại thấy Tô Song Song không hề để ý gì đến mình, có chút
thẹn quá hoá giận, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, gầm nhẹ lên tiếng: "Tôi thực sự yêu mến Tổng giám đốc Tần như vậy, dựa vào cái
gì mà tất cả trong mắt của anh ấy đều chỉ có cô, anh ấy căn bản không
thèm nhìn vào tôi một
cái liếc mắt. Tô Song Song nếu như cô không chết,
vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới lượt tôi!."
Tô Song Song
không nghĩ tới Vương Tử lại có thể có ý nghĩ như vậy. Rõ ràng chỉ vì
không chiếm được mà cô ta lại nghĩ muốn làm tổn thương đến người khác,
người này thật sự có một trái tim vô cùng xấu xa. Tô Song Song không
khỏi thoái lui về phía sau một bước. Cô không muốn thừa nhận người phụ
nữ ác độc đang ở trước mặt mình bây giờ, lại chính là Vương Tử luôn luôn cởi mở hay cười mà cô đã từng quen biết trước kia.
Vương Tử nhìn thấy Tô Song Song rốt cục đã có phản ứng, cũng không biết là nên
cười hay là nên khóc nữa, lại hừ một tiếng nói tiếp: "Ngay từ ban đầu,
khi mà tôi bắt đầu tiếp cận với cô cũng chính chỉ vì Tổng giám đốc Tần
mà thôi. Tô Song Song, hàng ngày mỗi khi trông thấy cô cười cười nói nói với tôi, tôi đều cảm thấy chán ghétcô vô cùng!"
Một câu nói cuối cùng kia, chỉ trong nháy mắt, đã làm cho trái tim của Tô Song Song trở nên lạnh lẽo. Cô hít một hơi thật dài, cũng không hề nổi giận, chỉ
nói lại một câu rất bình tĩnh: "Trước nay tôi vẫn luôn coi cô chính là
một người bạn thân thiết của mình. Nhưng mà, bây giờ từ nay tôi và cô sẽ không còn là bạn bè nữa rồi, từ nay về sau tôi cũng không quen biết gì
với cô nữa."
Tô Song Song nói xong liền lôi kéo Tần Mặc quay lại, đi trở về. Tần Mặc cũng không hề lên tiếng. Vương Tử lại gọi với ở phía sau Tô Song Song: "Cô cứ như vậy buông tha cho tôi sao?"
Về cơ bản Vương Tử cũng đã “vò đã mẻ lại còn bị sứt rồi”! Vốn dĩ Vương Tử
đã không nghĩ đến chuyện mình đã đứng sau hậu trường làm chuyện giật dây mạnh mẽ, cứng ngắc như vậy, thế mà Tô Song Song lại có thể dễ dàng
buông tha cho mình như vậy.
Tô Song Song không quay đầu lại, hiện tại cô ngay cả nhìn thôi, cô cũng không muốn còn phải nhìn Vương
Tử thêm một cái liếc mắt, bình tĩnh nói: "Đối với người xa lạ, tôi không cần phải phí tâm tư, của mình. Chỉ là đối với những chuyện mà cô đã
làm, tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng mà cảnh sát cũng sẽ không
bỏ qua cho cô đâu."
Tô Song Song nói xong câu đó, lôi kéo
Tần Mặc đi thật nhanh. Khi đi đến giao lộ, Tô Song Song dừng bước lại,
cô hơi ngửa đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, sau đó, chậm rãi thở ra
một luồng khí đã bị vẩn đục kia ra bên ngoài.
Tần Mặc yên
tĩnh đứng ở bên cạnh Tô Song Song, đợi cho cô đã bình tĩnh trở lại, mới
mở miệng nói: "Nếu như trong nội tâm em cảm thấy không cam lòng, anh sẽ
giúp em..."
"Thôi không cần đâu, A Mặc à! Em và anh, hai
chúng ta chính là người dân lương thiện, cho nên cũng không cần thiết
phải làm những chuyện thiếu đạo đức kia đâu. Em tin tưởng cảnh sát sẽ
cho chúng ta một câu trả lời công bằng."
Tô Song Song nói
rất nhẹ nhàng, nhưng mà chỉ có chính cô mới biết rõ, trong lòng cô cũng
không hề lạnh nhạt như đang vẻ mặt cô đang biểu lộ ở bên ngoài như vậy,
trong cô chỉ thấy tràn ngập cảm xúc mất mát.
Tô Song Song
chính là điển hình của mẫu người trạch nữ (*), cô cũng không có nhiều
bạn bè lắm. Nhiều năm trôi qua, ngoài Tô Mộ là một người để cô thổ lộ
tình cảm, thật không dễ dàng gì cô mới cho rằng mình vừa mới kết giao
được với một người bạn tốt có tính khí nóng nảy. Nhưng ai biết được,
kết quả là thiếu chút nữa đã để cho người khác làm cho bản thân mình
không còn mạng sống nữa.
(*) Trạch nữ: Nghĩa của từ là chui trong nhà. Có thể hiểu nôm na “Trạch nữ” là từ dùng để chỉ các bạn nữ suốt
ngày chỉ thích ở nhà, không thích ra ngoài đi chơi, thường các bạn này
cũng không thích có quá nhiều bạn bè.