Tô Song Song mới nghĩ đến như vậy, trong nội tâm liền thấy nổi lên một hồi lạnh lẽo, buồn
nôn. Cô không sao kiềm chế nổi nữa liền rùng mình một cái lạnh run
người. Tần Mặc vừa thấy thân thể của Tô Song Song run lên như vậy, liền
cởi áo khoác ra khoác lên trên người cô.
Một mùi vị quen
thuộc ấm áp trong nháy mắt liền bao trùm toàn thân Tô Song Song, làm cho trong nội tâm của cô cảm thấy thật ấm áp. Cô hít hít thứ hương vị chỉ
thuộc về một mình Tần Mặc. Chỉ là, thứ hương vị
mang mùi thuốc lá nhàn nhạt kia, lúc này đã làm cho trái tim của cô bình tĩnh trở lại, những suy nghĩ có phần sa sút kia tựa như cũng đã được
khôi phục không ít.
"Đi thôi! Chúng ta nên có một bữa cơm no đủ!" Tô Song Song nói xong quay đầu lại nhìn Tần Mặc mỉm cười, trong
ánh mắt của cô mang theo một chút vẻ giảo hoạt, "Chuyện này, anh mời
khách nhé!"
Thật vất vả một hồi, Tô Song Song mới đưa ra
được một yêu cầu đối với Tần Mặc. Tần Mặc đã dự định sẽ đưa Tô Song
Song đi ăn một bữa tiệc thật lớn. Nhưng anh không ngờ, cô nhóc kia lại
đưa anh quẹo trái quẹo phải đi tới một căn nhà trọ nhỏ những cực kỳ ấm
cúng.
Tần Mặc vừa nhìn thấy trên chiếc bảng thực đơn bóng
nhẫy những dầu được treo ở bên ngoài cửa hàng, trên đó viết: mì thịt bò, thì hơi sững sờ. Tần Mặc lôi kéo tay của Tô Song Song, chỉ chỉ vào ba
chữ “Mì thịt bò”.
Tô Song Song nhẹ gật đầu một cái vẻ rất
khẳng định, cô nhìn theo về hướng tay của Tần Mặc đang chỉ chỉ vào ba
chữ kia, nói rất khẳng định: "Đúng vậy, chính là mì thịt bò, thêm chút
thức ăn cho hai người nữa, anh mời nhé!"
"..." Tần Mặc thấy
Tô Song Song cao hứng như vậy cũng không nói gì thêm, bước vào cửa hàng. Lúc này trên người anh mặc bộ tây trang, nhìn có vẻ đặc biệt không hợp
với ngoại cảnh.
Tô Song Song cũng không quan tâm, lôi kéo
anh đi tìm một vị trí tương đối yên tĩnh, tiếp đó liền vươn tay, vui
sướng gọi vào: "Bác gái à, cho cháu hai tô mì thịt bò, cả hai tô đều
cho nhiều thịt thêm một chút nhé! Tiếp đến là món cá sốt chua cay với
sợi rong biển, thêm món váng đậu khô thái chỉ (*) trộn nữa ạ!"
(*) Đậu hũ khô thái chỉ: Thực phẩm này ở Việt Nam vẫn quen gọi là váng đậu
hay là tàu hũ ky hoặc còn gọi là phù chúc. Váng đậu là một sản phẩm làm
từ đậu nành. Trong quá trình nấu đậu, một lớp màng đậu mỏng chứa đạm và
chất béo sẽ hình thành nồi trên bề mặt sữa đậu. Người ta sẽ vớt lớp màng mỏng này và phơi khô, đây chính là váng đậu hay là tàu hũ ky.
Từ váng đậu có thể chế biến ra rất nhiều món ăn ngon, như dùng khi ăn lẩu, hoặc đem váng đậu ngâm nước cho mềm để làm món nem cuốn vịt quay (dùng
váng đậu thay cho bánh đa nem để quấn thịt vịt quay),món váng đậu cuộn
tôm chiên giòn,món váng đậu cuộn thịt băm chiên giòn... Món ăn được nhắc trong đoạn văn ở trên còn được gọi là món nộm váng đậu hay món váng đậu trộn chua ngọt.
Bác gái bán hàng quay mặt lại phía có tiếng gọi, nhận ra Tô Song Song vừa lên tiếng gọi, thì lập tức cười ha ha
lên một tiếng. Một lát sau, bác trực tiếp bưng chút thức ăn đi lên, vừa nhìn thấy Tô Song Song liền thoáng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nhìn Tô Song Song rồi lại nhìn sang Tần Mặc ngồi đối diện, nở một nụ cười.
Bác gái bán hàng cười cười,
để lộ ra một chút chế nhạo, nói ra một câu: "Vừa mới rồi bác lại còn
tưởng rằng cháu không phải là cô nhóc bác quen trước kia đâu đấy. Khi
nhận thấy thật sự là cháu, bác gái đây còn buồn bực tại sao hôm nay cháu gái lại cam lòng muốn gọi đến hai cái phần thức ăn như vậy, hóa ra là
cháu dẫn theo bạn trai đến ăn! Ha ha!"
Tô Song Song bị bác
gái cười có chút không có xấu hổ, gãi gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Chẳng
phải là vì trước kia cháu cần phải tiết kiệm để quản lý công việc trong
gia đình đó sao!"
Tần Mặc nhìn tô mì thịt bò trước mặt, xem
xét, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền quay đầu nhìn bác gái nhẹ gật đầu. Bác gái ngắm nhìn gương mặt của Tần Mặc vẻ rất thân thiết, sau đó như
thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức cười rộ lên giống như hoa nở vậy.
"Đúng thế, đúng thế! Công việc quản lý gia đình cần phải tiết kiệm, cháu đó,
cô nhóc ạ, cháu thật là có phúc, đã tìm được một bạn trai anh tuấn như
vậy. Được rồi! Bác gái này sẽ tặng cho cháu thêm chút thức ăn nữa, coi
như bác gái đây chúc mừng cho cháu!"
Tô Song Song vừa nghe
thấy liền cười vui vẻ. Nhưng Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng nói, trong
giọng nói lạnh lùng kia có xen lẫn chút tình cảm dịu dàng: "Tôi là chồng của cô ấy!"
"!" Vẻ mặt của bác gái lúc trước còn đang mang
vẻ cười, chỉ trong nháy mắt liền đông cứng lại, cả người bác gái cũng
không hề nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt vậy. Tô Song Song lại càng
bị lời nói này của Tần Mặc làm cho hoảng sợ. Cô không nghĩ tới anh lại
có thể không chút rụt rè như vậy.
Sau một khắc, bác gái liền lấy lại tinh thần, vỗ tay đánh “đét” một cái, khuôn mặt mập mạp đáng
yêu lập tức lại trở lại vẻ tươi cười tựa như những đóa hoa nở rộ, đến
mức đôi mắt nhăn tít lại không nhìn thấy gì hết: "Ai chà, đây là chuyện
lớn đây. Có chuyện vui như vậy tại sao lại không nói với bác gái này một tiếng chứ, thiệt là!"
"Chuyện này... hai chúng cháu vẫn còn chưa chưa tổ chức hôn lễ, chỉ là đi đăng ký trước, sau này đến khi nào
chúng cháu tổ chức hôn lễ nhất định chúng
cháu sẽ đến mời bác gái đi
dự!" Hai năm trước đây, Tô Song Song hay đến cửa tiệm ăn này, cho nên
mối quan hệ giữa cô với bác gái này tốt vô cùng, nếu không cô cũng sẽ
không lao tâm khổ tứ mà dắt Tần Mặc tới chỗ này để ăn.
Bác
gái vừa nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, lúc này chợt có khách hàng khác đến tiệm gọi món, bác gái liền lên tiếng đáp lại, đang định đi,
đột nhiên bác gái lại như nhớ tới cái gì đó.
Bà quay đầu lại hướng về phía Tô Song Song cười cười nói một câu: "Một lát nữa bác sẽ
mang đến tặng một bình rượu mà hương vị của nó được chế biến theo bí
quyết tổ truyền, coi như bác gái chúc mừng cháu rốt cục đã gả chồng
rồi!"
Tô Song Song vừa nghe bác gái muốn mang ra tặng cô
bình rượu chế biến theo bí quyết tổ truyền, lập tức liền cảm thấy rất
vui vẻ. Nhưng tại thời điểm nghe thấy hai chữ “rốt cục”, Tô Song Song
thiệt tình cảm thấy không thế nào còn có thể lộ ra được một chút vui
mừng kia nữa.
Nhưng mà đợi đến khi bác gái mang ra bình rượu Phiêu Hương kia, cái mặt giống y như cái bánh bao của Tô Song Song rốt
cục cũng được giãn ra. Theo bản năng cô muốn rót ra một ly rượu, nhưng
bác gái lại một phát bắt luôn được bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song.
"Này cô nhóc, tửu lượng của cháu kém như vậy, nếm một ngụm là được rồi ,
tránh đừng có uống nhiều quá lại giở trò say rượu mà đùa giỡn điên
khùng, đập phá cái tiệm ăn này của bác gái mất!" Bác gái nói xong liếc
nhìn Tô Song Song vẻ chế nhạo, vừa liếc mắt ngắm nghía thưởng thức Tần
Mặc một chút, sau đó mới bỏ đi vẻ bận rộn.
Lúc này, khuôn
mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song lập tức đỏ rực lên. Tô Song Song biết nếu
như mình uống nhiều rượu quá, tướng mạo bản thân cô nhìn tựa như cũng
không còn được điềm đạm nho nhã như trước nữa. Chỉ là rượu ngon đang ở
trước mặt, cô lại cảm thấy rất tham, nội tâm hết sức quấn quýt.
Kỳ thật ngoài ra vẫn còn có chuyện khác nữa, cho dù là cô không thèm nghĩ
đến chuyện của Vương Tử nữa, nhưng trong nội tâm của cô vẫn phiền thấy
phiền muộn như cũ. Tô Song Song cũng chỉ muốn uống một ly, thử xem có
thể mượn rượu tiêu sầu hay không.
Tần Mặc vừa thấy rượu kia, lại nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Tô Song Song khi uống rượu nhiều đến
say tí bỉ, anh cũng không nói gì, trực tiếp rót cho cho Tô Song Song một ly rượu Phiêu Hương.
"Không có chuyện gì đâu, em có uống
nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ ôm em trở về." Tần Mặc nói xong liền rót một
chén cho mình. Rượu vừa được rót ra, liền tỏa ra mùi thơm ngát một hồi.
Tần Mặc không khỏi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên vẻ rất
tán thưởng, thật đúng là loại rượu quý.
Tô Song Song vốn dĩ
còn có một chút do dự, nhưng vừa nghe thấy Tần Mặc nói như vậy, liền
không nhịn được nữa, con sâu tham ăn uống trong bụng cô liền nổi lên. Cô vội vàng nhấp một ngụm rượu nho nhỏ, trong nháy mắt rượu ở trong miệng
liền tản ra, ngay sau đó lưu lại một hương vị thân thiết.
"Uống ngon thật!" Tô Song Song không khỏi tán thưởng một tiếng Cô không sao
nhịn được, cứ như vậy vừa nhấp một ngụm rượu, lại vừa ăn một chút thức
ăn, chỉ chốc lát sau non nửa ly rượu Phiêu Hương trong tay của Tô Song
Song chỉ còn thấy đáy mà thôi.
Tô Song Song uống rượu vào là gục, lúc này cô lại còn uống hết một nửa ly rượu còn lại, mà cô cũng đã không thể uống được nữa, đợi cho cô cầm cái chén đặt lại trên bàn,
thì trong nháy mắt đó, thân thể cô liền mềm nhũn, người trực tiếp ngã
nhào lên trên mặt ghế ở phía sau.
Tần Mặc nhìn bộ dạng của
Tô Song Song bẹt miệng ra mà uống rượu, đôi môi của anh liền khẽ nhếch
lên hiện ra một ý cười. Anh cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Song Song, ôm lấy cô rất tự nhiên.
Bác gái vừa thấy bộ dạng của Tô Song Song như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép, chậc chậc hai tiếng, nhưng vẫn không quên dặn dò Tần Mặc một câu: "Chàng trai à, cô nhóc kia uống nhiều rượu quá, bị say liền đùa
giỡn như điên khùng ấy, cậu thông cảm cho cô nhóc ấy một chút nhé!"