Tô Song song càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lời Cố Trọng nói quanh quẩn trong đầu thế nào cũng không cách nào quên, cô quay đầu lúng túng
cười nói với Tần Dật Hiên: "Anh, em và Tô Mộ có hẹn, anh đưa em tới đó
đi!"
Khi Tô Song Song trầm mặc, Tần Dật Hiên cũng biết cô quyết
định không đi chỗ kia rồi, hắn lại nắm thật chặt tay lái dưới tay, mỉm
cười gật đầu một cái.
Khoảnh khắc khi xe định chạy đi, đột nhiên
có mười mấy người mặc âu phục đen xông ra từ phía trước, Tô Song Song
còn xem náo nhiệt nhìn sang, nhưng càng nhìn càng không thích hợp, sao
dường như những người này xông về phía bọn họ.
Tần Dật Hiên cũng
cảm nhận được có điểm bất thường, đang định đè khóa cửa xuống, cửa bên
chỗ Tô Song Song liền bị kéo ra, ngay sau đó một người áo đen to con nắm lấy cánh tay Tô Song Song, định kéo cô đi.
Tần Dật Hiên một phát bắt được cánh tay khác của Tô Song Song, hình như người mặc âu phục đen này sợ tổn thương đến Tô Song Song, cũng không dùng sức, nhưng cũng
không buông tay.
“Cứu… Cứu mạng!” Không phải Tô Song Song sợ, mà
ký ức bị bắt cóc lần trước thật sự quá không đẹp đẽ rồi, mỗi lần không
còn nửa cái mạng nhỏ, cô làm bộ đáng thương nhìn Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cũng không dám dùng sức, chỉ có thể túm lấy Tô Song Song
trước, một tay khác nhanh chóng đè nút cảnh báo của bản thân.
Hai tay Tô Song Song bị tóm được, ngọ nguậy hồi lâu vẫn giãy giụa không ra, cuối cùng sốt ruột, quay đầu dùng cằm húc đối phương, hy vọng có thể
húc đau anh ta để cho anh ta buông tay ra.
Âu phục màu đen này bị phản ứng của Tô Song Song làm cho sửng sốt, suýt chút nữa buông lỏng
tay ra, cũng may một khắc cuối cùng phản ứng kịp, lúc này những âu phục
màu đen khác đã ra ngoài, mở cửa xe, liền giật Tần Dật Hiên và Tô Song
Song ra. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Tô Song Song bị hai người đối phương xách cánh tay hai bên mang ra ngoài, hai chân lơ lửng không ngừng đạp
loạn, bị sợ đến hốt hoảng thét chói tai.
“Buông tôi ra! Cứu mạng
với!” Tô Song Song há miệng kêu to, câu tiếp theo còn chưa kịp kêu lên,
miệng đã bị nhét vào, cô ưm ưm nhìn Tần Dật Hiên bị khống chế, nước mắt
cũng nhanh chóng chảy ra.
Tần Dật Hiên giống như phát điên đánh
nhau với bốn người, âu phục đen không biết có phải có thù oán với Tần
Dật Hiên hay không, trên tay một chút đều không lưu tình, chỉ chốc lát
sau trên mặt Tần Dật Hiên cũng bị thương.
Nhưng Tần Dật Hiên
không hề buông lỏng, trực tiếp một quyền đánh tới một âu phục đen, nhanh chóng lại một cước đá ngã một người, đang định đánh một người khác, Lục Minh Viễn ở trong xe xem náo nhiệt thật sự không nhìn nổi xuống xe.
Anh sợ một là Tần Dật Hiên thật sự quật ngã những hộ vệ này, như vậy anh có thể mất nhiều hơn được, thứ hai là sợ dọa sợ Tô Song Song, đến lúc đó
Tần Mặc khẳng định không tha cho anh.
Anh xuống xe, Tô Song Song
vừa thấy là Lục Minh Viễn thì sững sờ, sau đó phát ra một tiếng “Ưm ưm”, đá chân, để cho cậu ta thả mình, nhưng tầm mắt Lục Minh Viễn đặt ở trên người Tần Dật Hiên, xem nhẹ Tô Song Song giương nanh múa vuốt.
“Lục Minh Viễn mày rốt cuộc định làm gì?” Sau khi Tần Dật Hiên nhìn thấy Lục Minh Viễn, vừa thất thần, trực tiếp bị hai âu phục đen trở tay giữ
chặt, anh cũng không phí sức lực giãy giụa.
“Đương nhiên là đón
chị dâu tôi trở về.” Lục Minh Viễn dùng khuôn mặt con nít giả vờ hung ác trừng mắt lườm Tần Dật Hiên, đi tới bên cạnh anh ta, nhìn dáng vẻ của
anh ta, chỉ muốn cho anh ta một cước, chỉ có điều giữa Lục Minh Viễn và
Tần Dật Hiên không hề có thù hận thâm sâu gì, nên không ra chân.
“Lục Minh Viễn mày đừng kiếm chuyện chơi!” Tần Dật Hiên cố hết sức kéo dài
thời gian, đợi người của mình tới, nhưng Lục Minh Viễn có khuôn mặt trẻ
con, nhưng tâm tư rất quỷ, trong nháy mắt liền phát hiện ra Tần Dật Hiên định kéo dài thời gian.
Anh lập tức phất phất tay, để cho người
ta mang Tô Song Song lên xe trước, anh cúi đầu cao ngạo đưa mắt nhìn Tần Dật Hiên bị ép tới cúi người xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa nói: “Một chút ý định kia của anh, cũng chỉ có thể lừa được nhị manh
hóa, người tôi mang đi, anh tốt nhất đừng tìm chị ấy nữa!”
Lục
Minh Viễn nói xong cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, bàn tay
của Tô Song Song bị cột ra sau lưng, khăn tay nhét trong miệng nhả không ra, chỉ có thể tức giận kêu “Ưm ưm”.
Lục Minh Viễn thích chơi
hơn Bạch Tiêu, anh nhìn vào mắt to đang lườm mình, vẻ mặt vô cùng ngây
thơ trong sáng, cười tủm tỉm nói: “Chị dâu, chị định làm gì? Chị nói
đi!” dieendaanleequuydonn
Tô Song Song vừa nghe lời này của Lục
Minh Viễn, tức giận đến trợn tròn mắt, đưa chân ra định đá cậu ta, lại
bị Lục Minh Viễn sớm nhìn thấu động tác của Tô Song Song, một phát bắt
được chân cô.
“Chị dâu chị định làm gì vậy?” Lục Minh Viễn còn ở
đó giả vờ vô tội, buông chân Tô Song Song ra, thấy cô lại đá tới, vừa
cười tủm tỉm chặn lại.
Tô Song Song tức giận coi như liều mạng,
nhào qua định dùng đầu húc Lục Minh Viễn, lúc này Lục Minh Viễn sợ rồi,
vội vàng trốn ra sau, lúc tránh thoát trong nháy mắt kéo khăn tay trong
miệng Tô Song Song ra.
Tô Song Song vừa có thể mở miệng, liền cắn lên tay Lục Minh Viễn một phát, Lục Minh Viễn không ngờ Tô Song Song
đáp lại một chiêu này, bị cắn đến kêu lên “Oa oa”.
“Chị dâu! Chị
dâu! Em sai rồi! Nhị manh hóa! Mau buông ra, nếu không em thọc lét chị!” Lục Minh Viễn nói xong đưa tay định chọc về phía bên hông Tô Song Song, Tô Song Song thấy có thể thu tay, nới miệng ra, còn bôi nước miếng lên
ống tay áo của cậu ta, ngồi sang bên cạnh.
Lục Minh Viễn thật lâu rồi chưa từng bị thương, hơn nữa anh cực kỳ sợ đau, vào lúc này khuôn
mặt con nít của anh cũng nhíu lại, dựa vào bên kia, vén tay áo lên, vừa
thấy dấu răng phía trên, lòng này đau.
Lục Minh Viễn cũng hơi
giận, cau mày, nhưng khuôn mặt con nít kia thật sự không có lực uy hiếp
gì, Tô Song Song cũng không sợ cậu ta.
“Tần Mặc kêu cậu tới sao?” Đầu tiên Tô Song Song nghĩ tới chính là Tần Mặc, nhưng nói xong lại cảm thấy với tính tình này của Tần Mặc, chính là muốn tới sẽ tự mình tới,
không thể nào mượn tay Lục Minh Viễn.
“Anh Mặc bây giờ không tới được rồi!” Lục Minh Viễn nói tới đây cố ý tỏ vẻ lo lắng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Song Song vừa thấy dáng vẻ này của cậu ta, cũng hơi sốt ruột, cũng muốn hỏi, lại chịu không nổi cử chỉ này của cậu ta, khẽ quay đầu, giả bộ lơ
đãng hỏi một câu,”Anh ấy làm sao?”
“Anh Mặc nhập viện rồi, kể từ
sau khi chị trở về liền phát sốt, bây giờ còn chưa tỉnh!” Lục Minh Viễn
cố ý khoa trương, nói xong, còn nặng nề thở dài, vẻ mặt lo lắng.
Tô Song Song nghe được Tần Mặc nằm viện,
chợt quay đầu, nhưng khi nghe
được là bởi vì phát sốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô dẩu môi, tỏ vẻ bướng bỉnh nói: “Làm gì có bệnh, cậu xác định không phải giả bộ?”
Chỉ cần bọn họ gây gổ một trận, Tần Mặc liền nằm viện ngã bệnh, lúc này Tô
Song Song cũng học thông minh, nhướn nhướn mày nổi lên lòng nghi ngờ.
Lục Minh Viễn vốn cảm thấy Bạch Tiêu lần đầu tiên nói khổ nhục kế đó không
thể thực hiện được, lúc này thấy Tô Song Song sinh ra lòng nghi ngờ, vỗ
đùi, vui mừng cảm thấy may mà mình có dự kiến trước.
Nhưng mà anh lại nghĩ, nếu như Tô Song Song không đồng tình với Tần Mặc, con đường sau đó anh đi như thế nào đây!
“Cậu chột dạ?” Tô Song Song thấy Lục Minh Viễn vẫn không nói lời nào, càng
thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, cô nghiêm mặt quay lưng lại,
“Mau thả tôi ra, tôi còn phải đi chỗ Tô Tô!”
Lục Minh Viễn thấy
Tô Song Song định chạy, một phát kéo Tô Song Song quay lại, lại nhét
khăn tay vào trong miệng Tô Song Song, Tô Song Song không ngờ Lục Minh
viễn chơi chiêu này, nhanh chóng ưm ưm giãy giụa người. die~nd a4nle^q
u21ydo^n
Lục Minh Viễn nhếch miệng cười, anh nhướn nhướn mày,
trên khuôn mặt con nít lộ vẻ hư hỏng, khanh khách cười xấu xa nói: “Em
mặc kệ, dù sao đưa chị cho anh Mặc, nhiệm vụ của em liền hoàn thành
rồi!”
“Ưm ưm ưm!” Tô Song Song trừng tròng mắt, rất muốn nói sao
cậu có thể vô sỉ như vậy, nhưng mà miệng bị nhét kín, vốn không có cách
nào mở miệng.
Tô Song Song cứ ưm ưm như vậy một đường, cổ họng
cũng khàn, chẳng những không khiến cho Lục Minh Viễn thả cô ra, ngược
lại bị trói thêm vài sợ dây, trói cô càng chặt.
Đợi đến khi xe
dừng lại, Lục Minh Viễn để hai người mang Tô Song Song xuống, trực tiếp
khiêng vào trong phòng bệnh của Tần Mặc, Tần Mặc bị tiêm thuốc an thần,
cho nên ngủ thiếp đi.
Động tác của bọn họ nhẹ nhàng, Tô Song Song cũng bị giày vò đến mệt mỏi, khi vào phòng cũng không phát ra động tĩnh lớn.
Tô Song Song bị đặt trên ghế, thở hổn hển một lát, vừa định bắt đầu giày
vò, quay đầu thấy Tần Mặc ngủ yên ổn như vậy, không đành lòng náo loạn
anh, lại yên tĩnh lại, ngồi yên trên ghế rồi.
Tô Song Song ngồi
trên ghế, ghế cách Tần Mặc rất gần, cô nhìn gò má khẽ ửng đỏ của Tần
Mặc, trong lòng thở dài, cô thật sự không nghĩ tới Tần Mặc ngã bệnh
thật.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, lỗ mũi Tô Song Song vốn rất bén nhạy, bị hun đến không nhịn được hắt xì.
Tần Mặc vốn yên tĩnh nằm ở trên giường chợt mở hai mắt ra, nhanh chóng cầm
một một cái nĩa bên cạnh đâm tới, vừa định cắm lên cổ Tô Song Song, định thần nhìn lại, là Tô Song Song, nhanh chóng ném cái nĩa cầm trong tay
sang bên cạnh.
Tô Song Song bị dọa đến ngẩn ra, vào lúc này phản ứng kịp, mồ hôi lạnh trên trán tuôn rơi chảy xuống.
Thân thể Tần Mặc vẫn còn rất yếu ớt, anh một tay chống giường, một tay khác
kéo khăn tay trong miệng Tô Song Song ra, Tô Song Song hoạt động cái
miệng đau nhức, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng phải nói điều gì.
“Lục Minh Viễn làm?” Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, đưa tay xoa quai
hàm cho cô, cảm giác đau nhức trong nháy mắt hóa giải không ít, Tô Song
Song rầm rì, càng không muốn nói chuyện, gật đầu một cái coi như đáp
lại.
Tần Mặc buông tay ra, hơi híp mắt nhìn Tô Song Song, tròng
mắt màu đen bị ánh đèn mờ tối lóe lên lộ ra một chút màu xanh đen, anh
quá mức lạnh lùng trong nháy mắt lộ ra cảm giác diêm dúa lẳng lơ.
Không biết vì sao trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy hơi không thích hợp,
cô tập trung tinh thần nhìn về phía Tần Mặc, còn chưa kịp mở miệng, Tần
Mặc lại nhét khăn tay vào trong miệng cô, chỉ có điều nhét rất nhẹ.
“Ưm ưm ưm!” Tô Song Song dùng tiếng ưm ưm hỏi một câu: Anh làm gì vậy! Mặc
dù không phát ra được âm thanh nào, nhưng nét mặt của cô vô cùng đến
nơi, mắt trừng tròn trịa, mặt cũng tức giận phình lên.
Tần Mặc
cũng không nói gì, trực tiếp kéo Tô Song Song đến trên giường, sau đó ôm vào trong ngực, cằm của anh chống lên lực Tô Song Song, thả lỏng sợi
dây cột tay cô một chút, cho hai người đổi một tư thế thoải mái, định cứ ngủ như vậy!
Tô Song Song hoảng hốt trong lòng, giật giật, ý bảo bất mãn của mình, nhưng Tần Mặc không để ý tới cô, Tô Song Song lại
giật giật, phát hiện tư thế nằm này còn rất thoải mái, hơn nữa cô cũng
rất nhớ nhung lồng ngực Tần Mặc.
Cuối cùng, Tô Song Song cũng
không biết thế nào, cứ ở trong ngực Tần Mặc ngủ thiếp đi, đợi đến ngày
hôm sau khi cô tỉnh lại, sợi dây trên tay đã bị cởi bỏ, khăn tay trong
miệng cũng bị lấy ra.
Cô dạng chân dạng tay nằm ở trên giường,
chậm một lát mới phản ứng được mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh
viện, cô hoảng hốt vội vàng ngồi dậy, nhìn chung quanh, không phát hiện
ra Tần Mặc, trong lòng hơi mất mát.
Tô Song Song vừa định gọi
điện thoại cho Tần Mặc, hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Song Song cúi đầu xem là ông cụ Tần, vội vàng nhận
điện thoại.
“Song Song, ông nội có chuyện van cầu cháu!”