Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song không nghĩ tới ông nội Tần vừa mở
miệng đã nói cầu xin mình như vậy, liền có chút sững sờ. Theo bản năng
cô liền đáp ứng: "Ông nội, ngài nói đi!"
Ông nội Tần tựa hồ thật
khó khăn, nói quanh co đến nửa ngày trời vẫn còn chưa mở miệng nói rõ.
Tô Song Song còn tưởng rằng đã có chuyện gì lớn lao đã xảy ra, nhanh
chóng nhảy xuống giường, hỏi: "Ông nội, có chuyện gì vậy?"
Ông
nội Tần quyết định nhẫn tâm, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cắn răng nói:
"Song Song, cháu và Tần Mặc không thể làm hôn lễ, hơn nữa nhất định phải ly hôn ngay lập tức!"
"Cái gì???" Tô Song Song cảm giác nhất
định là mình đã nghe nhầm rồi. Nếu không, ông nội là người luôn luôn
trông mong nhìn thấy lễ thành hôn của hai người bọn họ mau chóng sinh ra chắt nội cho ông như vậy, thế nào đột nhiên bây giờ lại giở quẻ rồi.
Ông nội Tần nói xong cũng không nói chuyện tiếp nữa. Tô Song Song vẫn nghe
không ra, rốt cuộc ông nội Tần lúc này là đang nói giỡn hay là nói
nghiêm túc, run rẩy hỏi lại một câu: "Ông nội, có phải là ông đã gặp ác
mộng hay không?"
Ông nội Tần vẫn trầm mặc như cũ, trong nháy mắt
không khí như bị ngưng đọng lại. Tô Song Song vẻ mặt đầy bất lực, đảo
mắt một vòng suy nghĩ, sau đó ngây ngốc lại hỏi một câu: "Ông có phải là ông nội hay không?"
"Ông nội đây! Song Song à, dù thế nào đi
nữa, cháu cũng không thể nào kết hôn cùng với Tần Mặc được!" Lần này
giọng nói của Ông nội Tần lại còn nghiêm túc hơn một chút so lúc nãy.
Không biết vì sao, Tô Song Song cảm thấy giống như bị một cây gậy đập mạnh mẽ túi bụi vào người vậy. Theo bản năng, cô nắm chặt lấy áo của mình, thử
hỏi một câu vẻ dò xét, nhưng không chắc chắn lắm: "Ông nội, Tần Mặc
không phải là anh trai ruột của cháu chứ?"
Ông nội Tần sửng sốt một chút, ngay sau đó kêu lên một tiếng: "Làm sao cháu biết?"
"Gì kia??!" Tô Song Song sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười nói: "Ông nội ngài chớ trêu cháu! Hai đứa chúng cháu làm sao có thể được, cái
chuyện cười này thực sự không thành công..."
"Thật đó! Nếu không, người làm ông nội như ông đây làm sao lại phải liều cái mạng già để
ngăn cản hai đứa chứ!" Ông nội Tần nói đến đây, cũng trở nên nóng nảy,
giọng nói cũng lớn hơn.
Đối với chuyện này, Tô Song Song thật hết ý kiến. Cô ngây ngẩn cả người ra, phải một lát sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, lẳng lặng nói: "Ông nội, cái chuyện cười này dùng
đùa giỡn một chút cũng không thể nào cười được!"
"Ông nội… Haiz!
Có nói thế nào thì cháu cũng không tin đâu! Vậy bây giờ ông sẽ đi nói
với Tần Mặc ngay lập tức!" Ông nội Tần rống lên một tiếng, trong nháy
mắt đã cho Tô Song Song một đòn trí mạng.
Tô Song Song nhất thời
một hồi choáng váng, đầu đau mắt hoa, thân thể thoáng lảo đảo, hai chân
mềm nhũn liền ngã ngồi dưới đất. Tô Song Song mờ mịt nhìn hướng về phía
trước, lúc này thật không thể nói ra lời.
"Song Song ông nội nói
cho cháu biết trước, cũng là nghĩ muốn tạo cho cháu một chút giảm xóc…
Về chuyện này, hai đứa mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng mà cũng
có liên hệ máu mủ! Cho nên hai đứa không thể kết hôn! Đúng thế! Không
thể được!"
Ông nội Tần cũng gấp gáp đến độ lời nói cũng không còn được mạch lạc. Tô Song Song thì đến một câu nói cũng không nghe rõ
được. Lúc này, trong đầu cô chỉ tràn ngập ý nghĩ, hai người bọn họ chính là thân nhân! Là thân nhân!
Ý nghĩ này giống như một cây gậy
nặng nề giáng xuống, làm cho cô cảm giác rốt cuộc đầu óc như sắp rối
loạn hết rồi. Thật lâu Tô Song Song cũng vẫn chưa lấy lại được bình
tĩnh.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Ông nội Tần vẫn còn ở bên đầu điện thoại kia
thỉnh thoảng lại an ủi Tô Song Song một đôi lời, nhưng mà Tô Song Song
lại không thể nào nghe được câu gì.
Một lát sau, Tô Song Song mới mờ mịt nói ra một câu: "Ông nội, để cho cháu suy nghĩ, trước hết ngài đừng tìm Tần Mặc nói vội."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Song Song cứ ngồi ở dưới đất như vậy, hoàn toàn
trở nên mơ hồ rồi. Cô cảm giác, cảm thấy chuyện này không thể nào như
vậy được. Nhưng mà ông nội Tần đã nói nghiêm túc như vậy, làm cho Tô
Song Song cũng không có cách nào để chất vấn ông.
"Em đang ngồi
đó làm gì thế?" Tần Mặc vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tô Song Song ngồi
dưới đất, bộ dạng của cô giống như không còn chút hy vọng gì nữa vậy.
Anh đi tới đưa tay kéo Tô Song Song lên.
Vẻ mặt của Tô Song Song
vẫn mờ mịt như cũ, nhìn thấy Tần Mặc, cô vòng tay ôm lấy cổ Tần Mặc, dù
đã vô cùng dùng sức, nhưng tay của cô vẫn còn hơi bị run rẩy.
"Em sao vây?" Tần Mặc cũng phát giác ra Tô Song Song có cái gì đó không
đúng, giọng nói trở nên mềm mại, động tác cũng mềm dịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ
phía sau lưng của cô.
"Không có…Không có gì!" Trong lòng Tô Song
Song lúc này đang rối như tơ vò, hỏng bét. Bây giờ cô vẫn còn chưa xác
định được những lời ông nội Tần vừa nói là thật hay giả. Nếu như xác
định đó là giả thì không có chuyện gì, nhưng nếu là thật, Tô Song Song quả thực là không thể biết được, nếu như Tần Mặc biết chuyện anh sẽ làm ra những chuyện gì.
"Thật sao?" Tần Mặc dĩ nhiên không tin lời
nói kia của Tô Song Song..., nhưng khi thấy bộ dạng cô dù có thế nào
cũng không muốn nói ra..., thì Tần Mặc cũng không ép buộc cô, chỉ vỗ vỗ
vào sau lưng Tô Song Song.
"Muốn ăn cái gì, em bảo với anh để anh đi mua cho em ăn." Tần Mặc nói xong hơi đẩy khoảng cách giữa hai người
ra một chút. Anh cúi đầu, dùng cái trán của mình chống đỡ vào trán của
Tô Song Song, dịu dàng hỏi, "Còn giận anh sao?"
Gương mặt của Tần Mặc ghé gần sát vào mặt Tô Song Song. Tô Song Song lại bị anh hù dọa,
chợt ngửa đầu về phía sau một chút. Nếu như cô không nhận được cú điện
thoại kia của ông nội Tần, thì giờ phút này trong lòng cô sẽ phi thường
ngọt ngào.
Thế nhưng một khắc này, nội tâm của Tô Song Song hỗn
loạn cực kỳ. Khi cô ngả người về phía sau một chút thì nhìn thấy vẻ mặt
của Tần Mặc co quắp, dĩ nhiên trên mặt anh lộ ra biểu cảm đầy sự kinh
ngạc, lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã có chút khoa trương rồi.
"Chuyện này… Đột nhiên em cảm thấy cơ thể mình có chút như bị phát sốt, sợ rằng sẽ lây bệnh cho anh." Tròng mắt của Tô Song Song sáng ngời, chỉ vừa
liếc vừa cũng biết cô chính là đang nói láo. Nhưng mà cô cũng không có
dư thừa ý định muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Tần Mặc đứng
thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Tô Song Song, trầm giọng hỏi:
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì mà em không thể nói
được với anh chứ?"
"Cái đó… Không có chuyện gì lớn, chỉ là… chỉ
là em thấy trong người có chút không được thoải mái! Chắc sắp… sắp tới
kỳ dì cả đến rồi!" Tô Song Song nói xong còn vươn cổ lên, mình tăng thêm cho mình chút can đảm.
"Tần Dật Hiên đã nói gì rồi hả?" Điều đầu tiên Tần Mặc nghĩ đến chính là Tần Dật Hiên, người trước nay vẫn luôn ở bên cạnh Tô Song Song.
Tô Song Song vừa định lắc đầu, nhưng mà
cô thật sự không tìm được lý do nào tốt hơn lý do này, trong lòng chỉ có thể lặng lẽ nói lời xin lỗi đối với anh trai của mình, để cho anh bị
bôi đen một lần.
"Anh trai em nói, anh đột nhiên biến mất như vậy nhất định là có vấn đề!" Tô Song Song nói xong cũng trầm mặc, lý do này nói như vậy cũng là rất
không đầy đủ. Nhưng mà Tô Song Song biết, nếu như ở trước mặt Tần Mặc,
cô còn nhắc tới Tần Dật Hiên nữa, nhất định sẽ làm cho anh bị mất đi lý
trí.
Quả nhiên Tần Mặc vừa nghe thấy, không chút hoài nghi, trong nháy mắt liền nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, giọng nói
trong nháy mắt cũng trở nên lạnh như băng hơn rất nhiều: "Em tin tưởng
anh ta?"
"Em muốn yên tĩnh!" Tô Song Song lại chọn lựa phương
thức không bạo lực, cũng không chống cự. Cô chỉ muốn vội vàng nói tránh
đi một chút, để cho bản thân mình được yên tĩnh một chút, ngay sau đó cô vội vàng đi tìm ông nội Tần lên tiếng hỏi cho rõ ngọn ngành.
Tần Mặc không ngờ Tô Song Song đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy. Bầu
không khí giữa hai người vốn là đã không được hòa hảo, đột nhiên bây giờ lại trở nên cứng ngắc.
Tần Mặc chờ trong chốc lát, thấy Tô Song Song
vẫn không muốn nhìn đến mình, anh cau mày liền xoay người lại sau đó rời đi.
Tô Song Song nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cả người run rẩy
lên một hồi, ngay sau đó cô dùng sức ôm chặt lấy mình, nước mắt bắt đầu
tuôn rơi chảy xuống.
Mặc dù trong lòng Tô Song Song không muốn
tin tưởng, nhưng mà cô cảm giác, cảm thấy ông nội Tần không có lý do gì
để mà lừa gạt cô, loại ý nghĩ này cứ qua lại ở trong lòng cô mà hành hạ, mà lôi kéo.
Tô Song Song lau nước mắt trên mặt, nhảy xuống giường, dự định đi tìm ông nội Tần.
Ông nội Tần bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, mà Cô Tô Na sau khi khỏe
lại, đã ở lại bệnh viện để trông chừng, cho nên tạm thời cô gái vẫn chưa trở lại nhà trọ của Tô Song Song và Tần Mặc.
Tô Song Song trực
tiếp đi về phía phòng bệnh của ông nội Tần. Ông nội Tần đang nằm trong
phòng bệnh săn sóc đặc biệt ở trên lầu. Thời điểm Tô Song Song đến,
trong phòng bệnh không có người nào, ông nội Tần đang đứng ở trước bệ
cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, ông xoay đầu lại, nhìn thấy Tô Song Song khóc ánh mắt hồng hồng, trong lòng ông cũng cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mà nội tâm của ông chẳng qua cũng chỉ hơi lay động một chút, không đợi
Tô Song Song mở miệng, ông liền kiên quyết mở miệng nói: "Điều ông nội
nói chính là sự thật, một lát nữa ông sẽ đi nói với Tần Mặc."
Tâm trí của Tô Song Song vừa mới hòa hoãn được một lát, trong nháy mắt lại
run rẩy một hồi, đột nhiên cô lại cảm thấy váng đầu hoa mắt, lập tức
vươn tay ra vịn chặt lấy khung cửa, mới giữ vững được thân thể của mình, không để bị ngã dụi xuống.
Ông nội Tần vội vàng đi tới, đỡ Tô
Song Song đi vào, để cho cô ngồi ở trên ghế, còn ông nội Tần ngồi ở ghế
đối diện với Tô Song Song, vừa mở miệng nói, trong nháy mắt nước mắt của ông cũng tung hoành, rơi xuống như mưa.
Ông nội Tần dùng bàn tay thô tháp của mình lau mặt, nặng nề thở dài, vừa mở miệng nói, vẻ hết
sức nặng nề như cũ: "Song Song à! Ông nội cũng không thể nào ngờ tới sẽ
có kết quả như thế này! Tại sao lại có cái kết quả thế này."
"Ông nội, làm sao ông biết được? Làm sao có thể chứ?" Cho đến bây giờ, Tô
Song Song vẫn không có cách nào tin tưởng như cũ. Giữa ba mẹ cô và ba mẹ Tần Mặc tuyệt đối có bắn đại bác cũng không tới!
"Chuyện này…"
Đột nhiên ông nội Tần dừng lại một chút, im lặng trong chốc lát mới tiếp tục nói: "Ông biết được là từ phía ông ngoại của cháu! Sau đó tìm người điều tra một chút, phát hiện ra đó là sự thật!"
"Vậy cháu và Tần Mặc có quan hệ thân thích thế nào?!" Tô Song Song ngẩng đầu lên, đôi
mắt nước mắt lưng tròng nhìn ông nội Tần, hít hít nước mũi, vừa mở miệng lại không nén được tiếng khóc.
Ông nội Tần nghe mà thấy đau lòng. Ông che trái tim của mình, há miệng ra như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại bị ông nuốt xuống.
Một lát sau ông nội Tần mới chậm tiếp tục nặng nề nói: "Quan hệ anh em họ,
rất gần, nếu không ông nội cũng sẽ không ngăn cản việc các cháu kết hôn, sợ rằng về sau này, khẳng định đứa trẻ… Haiz…"
"Ông nội, cháu
muốn được tĩnh lặng một chút…” Tô Song Song nói xong gắng sức chống đỡ
thân thể đứng dậy, xoay người hướng về phía cửa, bước đi thất hồn lạc
phách.
Ông nội Tần gấp gáp đứng lên, vội vàng đuổi theo, kéo tay
Tô Song Song. Thoáng một cái, thân thể Tô Song Song lảo đảo, trực tiếp
ngã ngồi dưới đất. Ông nội Tần nôn nóng gấp gáp đuổi theo, bị mất đà
choáng váng, cũng suýt nữa thì ngã xuống theo cô.
Ông dùng sức
hít một hơi, một lát sau mới bình phục lại nội tâm phập phồng. Ông nội
Tần gắng sức mới nửa kéo nửa túm đỡ Tô Song Song đứng dậy.
"Song
Song! Cháu làm cái gì vậy? Chuyện cốt yếu vẫn chưa trải qua, chuyện này
ông nội sẽ đè xuống, nhưng mà cháu và Tần Mặc thì bây giờ không thể ở
chung một chỗ nữa!"
Ông nội Tần tựa như hết sức cứng cỏi trong
việc Tô Song Song không thể ở cùng với Tần Mặc, nhưng ông vẫn không yên
lòng lặp lại một câu: "Dù sao thì hai đứa vẫn không nên ở chung một
chỗ!"
Vào lúc này Tô Song Song đã hoàn toàn chìm vào trong thế
giới riêng của mình. Cô đã không còn nghe được, cũng như không nhìn thấy bất cứ một điều gì nữa. Cặp mắt đã vô thần của cô cứ nhìn về phía
trước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Giờ khắc này Tô Song Song như đã hỏng mất rồi. Cô rất muốn gào khóc một trận, nhưng lại cảm thấy ngay cả khí lực để khóc cũng không có nữa! Lúc này, ngay cả động đậy một cái cũng cảm thấy mệt mỏi.
Ông nội Tần nói nửa ngày, thấy Tô Song
Song cũng không hề có phản ứng gì, ông cũng thật nóng ruột, bèn đứng dậy định đi gọi bác sĩ, nhưng Tô Song Song lại kéo cánh tay của ông nội Tần lại.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn sang ông nội Tần, máy móc hé
miệng chậm rãi nói: "Ông nội, ông cứ để cho cháu ở chỗ này yên tĩnh một
lát, chỉ một lát thôi, lập tức cháu sẽ tốt trở lại!"
Tô Song Song còn chưa nói hết lời, nước mắt liền không thể khống chế được nữa, cứ
thế chảy xuống. Nhưng vẻ mặt của Tô Song Song vẫn không chút thay đổi,
bộ dáng kia giống như vạn niệm đều thành tro vậy, thật sự đã làm cho ông nội Tần cảm thấy sợ hãi.
"Song Song à! Nếu như trong lòng cháu
có gì khó chịu thì cứ khóc lên, ngàn vạn lần chớ nghẹn lại như vậy!
Chuyện gì cũng còn có ông nội ở đây!" Giọng nói của ông nội Tần run rẩy, nói qua nói lại, tròng mắt ông cũng đỏ lựng.
Tô Song Song lại có vẻ cực kỳ lý trí, chẳng qua là nước mắt trong mắt của cô, dù làm thế
nào cũng không thể khống chế được. Cô cảm thấy nhất định là ông Trời
đang muốn trêu đùa cô thôi, làm sao có thể xuất hiện một chuyện như vậy
được chứ!
Giờ phút này Tô Song Song cảm thấy thật hận không được
một luồng sấm sét trên trời trực phóng tới, giết cô chết luôn, tránh cho cô phải đối diện với thực tế tàn khốc trước mặt như vậy, giống như là
cầm dao khoét sâu vào trong trái tim của cô, từng chút, từng chút một.
Nhưng mà, trong lòng Tô Song Song càng đau, thì lý trí lại càng trở nên tỉnh
táo. Cô nhìn về phía ông nội Tần, lắc đầu một cái, nói đầy vẻ tỉnh táo:
"Cháu không sao đâu, sẽ không có chuyện gì..."